[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng
Chương 22: Báo Đáp (3)
An Cung Đích Trúc Tử
28/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Vân Mộng là người đầu tiên gắp một miếng thịt kho tàu ăn, miếng thịt chỉ to bằng một ngón tay, dài mỏng, không bằng những miếng thịt kho tàu hình vuông dày cộm của thời hiện đại, nhưng hương vị mặn thơm đậm đà, thịt mỡ béo mà không ngấy, tan ngay trong miệng, thịt nạc cũng không dai.
Mặc dù không có đại hồi, lá thơm, đường phèn, nhưng chỉ dùng hành, gừng, tỏi và nước tương, La Mẫn đã kho thịt tàu ngon không kém các nhà hàng hiện đại, tay nghề nấu nướng của chị dâu hai này vẫn rất tốt.
Cô động đũa rồi những người khác mới động đũa.
Nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó lộ ra vẻ thích thú, nhai vài miếng, lại vội vàng ăn thêm một miếng cơm.
Tan làm được ăn một miếng thịt lớn như vậy, vừa thơm vừa đưa cơm, mọi mệt mỏi trong người đều tan biến.
La Mẫn và chị dâu hai Lâm vừa ăn vừa gắp thịt cho con mình.
Bọn trẻ miệng ngậm thịt, còn lắp bắp nhất định phải nói một câu: "Thịt thơm quá!"
Mọi người chỉ chăm chăm ăn thịt, một đĩa thịt kho tàu nhanh chóng hết sạch.
Chỉ còn lại một miếng cuối cùng, không ai gắp, mặc dù ai cũng còn muốn ăn.
Đương nhiên rồi, thịt thơm như vậy ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán.
Nhưng họ biết tối nay được ăn thịt là nhờ ai, ngay cả Thạch Đầu cũng không động đũa.
Chu Vân Mộng không chút khách sáo gắp miếng thịt cuối cùng ăn, cô mà không ăn mới là lạ.
Dù sao thì cũng cho mọi người ăn thịt rồi, ăn còn nhiều hơn cả bữa thịt xào tối qua.
Người lớn ăn khoảng ba bốn miếng, trẻ con ăn hai miếng, Chu Vân Mộng ăn nhiều nhất, cộng với miếng cuối cùng là cô đã ăn tổng cộng năm miếng.
Ăn hết thịt rồi, cả nhà ăn canh trứng gà cũng có thịt, ăn khoai lang hấp, bữa ăn này vô cùng thỏa mãn.
Ăn xong, chị dâu hai Lâm cam tâm tình nguyện đi rửa bát, cũng không còn vẻ mệt mỏi bực bội như thường ngày, mặc dù vừa rồi Chu Vân Mộng ăn xong buông đũa là vào phòng.
Mọi thứ đều nể mặt thịt.
Buổi tối, nhà anh cả, Hổ Đầu và Sơn Trà vẫn còn đang hồi tưởng lại món thịt kho tàu tối nay.
Hổ Đầu nói: "Thịt kho tàu thơm quá, giá mà ngày nào cũng được ăn thì tốt."
Sơn Trà cũng nói: "Giá mà sau này thịt thái mỏng đều được đổi thành thịt kho tàu thì tốt!"
Anh cả Lâm nghe vậy thì cười, có dầu mỡ trong bụng thì khác hẳn, tối nay ăn mấy miếng thịt kho tàu, làm việc cả ngày như vậy mà giờ vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Nếu đổi lại là năm ngoái, ăn cơm xong tắm rửa xong là mệt đến mức vừa vào phòng là nằm lăn ra ngủ.
Người nhà họ Lâm đi làm về, tiện đường gọi ba đứa nhỏ còn đang chơi bên ngoài về nhà.
Lưu Hồng Mai kêu Sơn Trà và Hổ Tử ngủ đi: "Nếu không ngủ thì ngày mai không dậy nổi đâu!"
Trên thực tế trong lòng cô ấy cũng nhớ tới chuyện khi nào thì có thể ăn thịt kho tàu tiếp đây, mùi vị kia quá tuyệt vời.
Chu Vân Mộng là người đầu tiên gắp một miếng thịt kho tàu ăn, miếng thịt chỉ to bằng một ngón tay, dài mỏng, không bằng những miếng thịt kho tàu hình vuông dày cộm của thời hiện đại, nhưng hương vị mặn thơm đậm đà, thịt mỡ béo mà không ngấy, tan ngay trong miệng, thịt nạc cũng không dai.
Mặc dù không có đại hồi, lá thơm, đường phèn, nhưng chỉ dùng hành, gừng, tỏi và nước tương, La Mẫn đã kho thịt tàu ngon không kém các nhà hàng hiện đại, tay nghề nấu nướng của chị dâu hai này vẫn rất tốt.
Cô động đũa rồi những người khác mới động đũa.
Nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó lộ ra vẻ thích thú, nhai vài miếng, lại vội vàng ăn thêm một miếng cơm.
Tan làm được ăn một miếng thịt lớn như vậy, vừa thơm vừa đưa cơm, mọi mệt mỏi trong người đều tan biến.
La Mẫn và chị dâu hai Lâm vừa ăn vừa gắp thịt cho con mình.
Bọn trẻ miệng ngậm thịt, còn lắp bắp nhất định phải nói một câu: "Thịt thơm quá!"
Mọi người chỉ chăm chăm ăn thịt, một đĩa thịt kho tàu nhanh chóng hết sạch.
Chỉ còn lại một miếng cuối cùng, không ai gắp, mặc dù ai cũng còn muốn ăn.
Đương nhiên rồi, thịt thơm như vậy ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán.
Nhưng họ biết tối nay được ăn thịt là nhờ ai, ngay cả Thạch Đầu cũng không động đũa.
Chu Vân Mộng không chút khách sáo gắp miếng thịt cuối cùng ăn, cô mà không ăn mới là lạ.
Dù sao thì cũng cho mọi người ăn thịt rồi, ăn còn nhiều hơn cả bữa thịt xào tối qua.
Người lớn ăn khoảng ba bốn miếng, trẻ con ăn hai miếng, Chu Vân Mộng ăn nhiều nhất, cộng với miếng cuối cùng là cô đã ăn tổng cộng năm miếng.
Ăn hết thịt rồi, cả nhà ăn canh trứng gà cũng có thịt, ăn khoai lang hấp, bữa ăn này vô cùng thỏa mãn.
Ăn xong, chị dâu hai Lâm cam tâm tình nguyện đi rửa bát, cũng không còn vẻ mệt mỏi bực bội như thường ngày, mặc dù vừa rồi Chu Vân Mộng ăn xong buông đũa là vào phòng.
Mọi thứ đều nể mặt thịt.
Buổi tối, nhà anh cả, Hổ Đầu và Sơn Trà vẫn còn đang hồi tưởng lại món thịt kho tàu tối nay.
Hổ Đầu nói: "Thịt kho tàu thơm quá, giá mà ngày nào cũng được ăn thì tốt."
Sơn Trà cũng nói: "Giá mà sau này thịt thái mỏng đều được đổi thành thịt kho tàu thì tốt!"
Anh cả Lâm nghe vậy thì cười, có dầu mỡ trong bụng thì khác hẳn, tối nay ăn mấy miếng thịt kho tàu, làm việc cả ngày như vậy mà giờ vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Nếu đổi lại là năm ngoái, ăn cơm xong tắm rửa xong là mệt đến mức vừa vào phòng là nằm lăn ra ngủ.
Người nhà họ Lâm đi làm về, tiện đường gọi ba đứa nhỏ còn đang chơi bên ngoài về nhà.
Lưu Hồng Mai kêu Sơn Trà và Hổ Tử ngủ đi: "Nếu không ngủ thì ngày mai không dậy nổi đâu!"
Trên thực tế trong lòng cô ấy cũng nhớ tới chuyện khi nào thì có thể ăn thịt kho tàu tiếp đây, mùi vị kia quá tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.