[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng
Chương 8: Siêu Thị Di Động (4)
An Cung Đích Trúc Tử
28/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng may đêm nay có thịt ăn, em ba mới không có tâm trạng nhớ thương tóp mỡ kia.
Lúc đầu ba đứa nhỏ vừa còn có chút câu nệ, tự chạy đến nơi cách Chu Vân Mộng tương đối xa chơi, thấy thím ba không nói lời nào cũng không nhìn bọn họ, dần dần bắt đầu ồn ào.
Một lát sau, người nhà họ Lâm trở về, thấy Chu Vân Mộng ra khỏi phòng thì hơi kinh ngạc, lại nghĩ đến chuyện đêm nay có thịt ăn, lại xem như bình thường.
Chu Vân Mộng hô lên: "Cha, mẹ."
Cô chỉ gật đầu với anh cả, chị cả và anh hai nhà họ Lâm.
Ba Lâm đáp lại rồi ngồi xuống.
Mẹ Lâm hiền lành hỏi: "Con dâu út, đầu con đỡ hơn chưa?"
Đây là đang chủ động thể hiện sự yêu chiều, Chu Vân Mộng không khỏi cảm thán một câu, nguyên thân đúng là biết chọn nhà chồng.
Cô đáp: "Mẹ, đỡ nhiều rồi ạ, không còn đau lắm."
Mẹ Lâm gật đầu thở phào: "Vậy thì tốt."
Chị dâu cả Lâm Lưu Hồng Mai thì vào bếp giúp dọn đồ ăn lấy bát.
Rất nhanh sau đó đã đến giờ ăn, món ăn bắt mắt nhất trên bàn vẫn là đĩa rau xào thịt, xen kẽ trong đó có một số lát thịt mỏng không nhiều, trông rất hấp dẫn.
Bất kể là người lớn hay trẻ em đều không khỏi nuốt nước miếng, bọn họ đã mong chờ cả một ngày rồi.
Vì ngày mai phải thu hoạch mùa thu, nên cơm tối nay cũng giống như thịt chia trong làng, là ba phần gạo lứt bảy phần gạo trắng, nhìn vừa mềm vừa thơm.
Mỗi người chỉ được chia hai phần ba bát, còn có khoai lang hấp để lót dạ, chắc chắn có thể ăn no nê.
Mọi người cầm đũa gắp ngay vào đĩa rau xào thịt, nhanh chóng gắp chính xác một miếng thịt vào bát của mình, sau đó bắt đầu ăn.
Chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm còn phải gắp cho con mình, nếu không thì với tay ngắn và tốc độ chậm thì sẽ không còn gì nữa.
Chu Vân Mộng nhìn thấy cảnh này, như thể đã quay trở lại thời còn ở cô nhi viện, tất cả trẻ em cùng nhau ăn cơm, muốn gắp được món mình thích thì phải nhanh tay, chậm một chút là sẽ bị giành mất.
Tốc độ của cô cũng không chậm, gắp hai miếng thịt ăn rồi mới ăn cơm.
Cô gắp thịt cũng chẳng khác gì người nhà họ Lâm, mỗi người chỉ được chia hai miếng thịt, nếu cô ăn ít hơn thì mới là lạ.
Ăn xong, mẹ Lâm và ba Lâm nhìn nhau, rồi nói với mọi người: "Việc sắp xếp trong thời gian thu hoạch mùa thu này, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi, con dâu út bị thương thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, con dâu hai đang mang thai thì cũng đừng làm việc quá sức, buổi trưa và buổi tối thì về nhà sớm một chút để nấu cơm."
Mọi người im lặng một lúc, rồi lần lượt đồng ý.
Chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm, một người dọn bát đũa lau bàn, một người đi rửa bát.
Chu Vân Mộng thì đứng dậy chào mọi người rồi về phòng. Cô cũng không nói thêm gì nữa, kết quả này nằm trong dự đoán. Nguyên thân dám đâm đầu vào tường làm ầm lên còn bị thương, ba mẹ Lâm chắc chắn sẽ phải nhượng bộ.
Tuy nhiên mẹ Lâm cũng có ý kiến, nếu không thì đã chẳng nói rằng La Mẫn đang mang thai không thể quá mệt, cả nhà chỉ có cô là người nhàn rỗi.
Cũng may đêm nay có thịt ăn, em ba mới không có tâm trạng nhớ thương tóp mỡ kia.
Lúc đầu ba đứa nhỏ vừa còn có chút câu nệ, tự chạy đến nơi cách Chu Vân Mộng tương đối xa chơi, thấy thím ba không nói lời nào cũng không nhìn bọn họ, dần dần bắt đầu ồn ào.
Một lát sau, người nhà họ Lâm trở về, thấy Chu Vân Mộng ra khỏi phòng thì hơi kinh ngạc, lại nghĩ đến chuyện đêm nay có thịt ăn, lại xem như bình thường.
Chu Vân Mộng hô lên: "Cha, mẹ."
Cô chỉ gật đầu với anh cả, chị cả và anh hai nhà họ Lâm.
Ba Lâm đáp lại rồi ngồi xuống.
Mẹ Lâm hiền lành hỏi: "Con dâu út, đầu con đỡ hơn chưa?"
Đây là đang chủ động thể hiện sự yêu chiều, Chu Vân Mộng không khỏi cảm thán một câu, nguyên thân đúng là biết chọn nhà chồng.
Cô đáp: "Mẹ, đỡ nhiều rồi ạ, không còn đau lắm."
Mẹ Lâm gật đầu thở phào: "Vậy thì tốt."
Chị dâu cả Lâm Lưu Hồng Mai thì vào bếp giúp dọn đồ ăn lấy bát.
Rất nhanh sau đó đã đến giờ ăn, món ăn bắt mắt nhất trên bàn vẫn là đĩa rau xào thịt, xen kẽ trong đó có một số lát thịt mỏng không nhiều, trông rất hấp dẫn.
Bất kể là người lớn hay trẻ em đều không khỏi nuốt nước miếng, bọn họ đã mong chờ cả một ngày rồi.
Vì ngày mai phải thu hoạch mùa thu, nên cơm tối nay cũng giống như thịt chia trong làng, là ba phần gạo lứt bảy phần gạo trắng, nhìn vừa mềm vừa thơm.
Mỗi người chỉ được chia hai phần ba bát, còn có khoai lang hấp để lót dạ, chắc chắn có thể ăn no nê.
Mọi người cầm đũa gắp ngay vào đĩa rau xào thịt, nhanh chóng gắp chính xác một miếng thịt vào bát của mình, sau đó bắt đầu ăn.
Chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm còn phải gắp cho con mình, nếu không thì với tay ngắn và tốc độ chậm thì sẽ không còn gì nữa.
Chu Vân Mộng nhìn thấy cảnh này, như thể đã quay trở lại thời còn ở cô nhi viện, tất cả trẻ em cùng nhau ăn cơm, muốn gắp được món mình thích thì phải nhanh tay, chậm một chút là sẽ bị giành mất.
Tốc độ của cô cũng không chậm, gắp hai miếng thịt ăn rồi mới ăn cơm.
Cô gắp thịt cũng chẳng khác gì người nhà họ Lâm, mỗi người chỉ được chia hai miếng thịt, nếu cô ăn ít hơn thì mới là lạ.
Ăn xong, mẹ Lâm và ba Lâm nhìn nhau, rồi nói với mọi người: "Việc sắp xếp trong thời gian thu hoạch mùa thu này, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi, con dâu út bị thương thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, con dâu hai đang mang thai thì cũng đừng làm việc quá sức, buổi trưa và buổi tối thì về nhà sớm một chút để nấu cơm."
Mọi người im lặng một lúc, rồi lần lượt đồng ý.
Chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm, một người dọn bát đũa lau bàn, một người đi rửa bát.
Chu Vân Mộng thì đứng dậy chào mọi người rồi về phòng. Cô cũng không nói thêm gì nữa, kết quả này nằm trong dự đoán. Nguyên thân dám đâm đầu vào tường làm ầm lên còn bị thương, ba mẹ Lâm chắc chắn sẽ phải nhượng bộ.
Tuy nhiên mẹ Lâm cũng có ý kiến, nếu không thì đã chẳng nói rằng La Mẫn đang mang thai không thể quá mệt, cả nhà chỉ có cô là người nhàn rỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.