[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 44:
Luân Cảnh
10/11/2024
Cô ta khẽ chạm nhẹ vào cánh tay của một nam thanh niên cao lớn, giọng nói mềm mại ngọt ngào hết mức.
Anh chàng ngẩn ngơ vì nụ cười tươi tắn như hoa của Tống Noãn Noãn, vội vàng đáp lời: “Được, không vấn đề gì. Xong việc anh sẽ giúp em.”
“Cảm ơn anh Kiến, anh tốt quá!”
Tống Noãn Noãn càng cười tươi rạng rỡ, lời cảm ơn ngọt ngào khiến nam thanh niên bối rối đỏ cả tai.
Tống Noãn Noãn nhìn anh ta ngây ngô mà trong lòng thoáng chút khinh thường. Cô ta ngước mắt lên thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Tống Chi, liền nhếch mày vẻ đắc ý.
Nghĩ đến việc buổi chiều Tống Chi còn phải mệt mỏi hái bông, Tống Noãn Noãn vui vẻ đến nỗi thấy cả bữa ăn dở ẹc này cũng ngon hơn.
Tống Chi chẳng thèm để ý đến thái độ khiêu khích của Tống Noãn Noãn, im lặng ăn hết bát canh loãng nhạt nhẽo.
Chiếc bánh ngô cứng như đá cô thật sự không nuốt nổi, liền tranh thủ lúc không ai chú ý, khẽ bỏ vào không gian lưu trữ của mình.
Buổi trưa có một tiếng để nghỉ ngơi, ăn xong Tống Chi liền về lại phòng.
Khóa cửa cẩn thận, cô vào không gian, đi đến siêu thị trong đó để chọn vài chiếc bánh mì ăn lót dạ.
Vừa ăn bánh, cô vừa đi dạo quanh siêu thị. Đồ ăn trong nhà ăn thật sự quá khó ăn, mà cô lại đang mang thai, cần bồi bổ đầy đủ. Mãi ăn bánh mì cũng không phải là cách lâu dài. Vẫn nên tự nấu ăn mới tốt.
Trong siêu thị mọi thứ đều có đủ: đồ dùng nhà bếp, gạo, bột mì, rau, thịt… nhưng tiếc rằng cô không thể tùy tiện lấy ra.
Khu nhà ở của thanh niên trí thức không có nhà bếp. Nếu muốn nấu ăn phải đến bếp chung. Nhưng đó là bếp công cộng, muốn sử dụng cô phải xin phép đầu bếp.
Vừa phiền phức vừa dễ bị người khác chú ý.
“Có lẽ chỉ còn cách tự mua một cái nồi.”
Cô nhớ rằng trong đống tem phiếu Lâm Uyển Như đưa cho mình cũng có mấy phiếu mua hàng công nghiệp. Nghỉ trưa cô sẽ đi mua một chiếc nồi sắt.
Nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, cô xoa xoa cái bụng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Cố gắng chịu đựng thêm một chút, qua vài hôm nữa mẹ sẽ làm nhiều đồ ngon cho con để bổ sung dưỡng chất nhé.”
Nằm trên giường chợp mắt một chút, khi nghe thấy tiếng còi tập hợp bên ngoài, Tống Chi vội vàng lấy đôi găng tay rách, cùng mọi người ra điểm tập trung, quay lại cánh đồng bông.
Khi cô đến nơi, từ xa đã thấy ba đứa nhỏ ngồi xếp hàng ngay ngắn trên bờ đê chờ mình.
“Chị đến rồi!” Tam Nha vui mừng gọi lớn khi nhìn thấy Tống Chi.
Tống Chi cũng mỉm cười chào chúng, lòng vui vẻ vì có người giúp mình buổi chiều. Cô lấy từ túi ra ba viên kẹo sữa Đại Bạch Thố đưa cho chúng.
“Các em ăn trưa chưa?”
Ba đứa nhỏ nhìn viên kẹo, mắt sáng lên, vội vàng nhận lấy rồi đồng loạt lắc đầu.
Tống Chi ngạc nhiên nhìn chúng: “Sao không về nhà ăn trưa?”
Ba đứa trẻ cúi đầu bối rối.
Đại Bảo ấp úng trả lời: “Nhà không còn gì ăn nữa rồi. Chúng em chỉ cần ăn một bữa là đủ. Chị yên tâm, chúng em có sức làm việc nhất định sẽ giúp chị hái hết bông.”
Anh chàng ngẩn ngơ vì nụ cười tươi tắn như hoa của Tống Noãn Noãn, vội vàng đáp lời: “Được, không vấn đề gì. Xong việc anh sẽ giúp em.”
“Cảm ơn anh Kiến, anh tốt quá!”
Tống Noãn Noãn càng cười tươi rạng rỡ, lời cảm ơn ngọt ngào khiến nam thanh niên bối rối đỏ cả tai.
Tống Noãn Noãn nhìn anh ta ngây ngô mà trong lòng thoáng chút khinh thường. Cô ta ngước mắt lên thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Tống Chi, liền nhếch mày vẻ đắc ý.
Nghĩ đến việc buổi chiều Tống Chi còn phải mệt mỏi hái bông, Tống Noãn Noãn vui vẻ đến nỗi thấy cả bữa ăn dở ẹc này cũng ngon hơn.
Tống Chi chẳng thèm để ý đến thái độ khiêu khích của Tống Noãn Noãn, im lặng ăn hết bát canh loãng nhạt nhẽo.
Chiếc bánh ngô cứng như đá cô thật sự không nuốt nổi, liền tranh thủ lúc không ai chú ý, khẽ bỏ vào không gian lưu trữ của mình.
Buổi trưa có một tiếng để nghỉ ngơi, ăn xong Tống Chi liền về lại phòng.
Khóa cửa cẩn thận, cô vào không gian, đi đến siêu thị trong đó để chọn vài chiếc bánh mì ăn lót dạ.
Vừa ăn bánh, cô vừa đi dạo quanh siêu thị. Đồ ăn trong nhà ăn thật sự quá khó ăn, mà cô lại đang mang thai, cần bồi bổ đầy đủ. Mãi ăn bánh mì cũng không phải là cách lâu dài. Vẫn nên tự nấu ăn mới tốt.
Trong siêu thị mọi thứ đều có đủ: đồ dùng nhà bếp, gạo, bột mì, rau, thịt… nhưng tiếc rằng cô không thể tùy tiện lấy ra.
Khu nhà ở của thanh niên trí thức không có nhà bếp. Nếu muốn nấu ăn phải đến bếp chung. Nhưng đó là bếp công cộng, muốn sử dụng cô phải xin phép đầu bếp.
Vừa phiền phức vừa dễ bị người khác chú ý.
“Có lẽ chỉ còn cách tự mua một cái nồi.”
Cô nhớ rằng trong đống tem phiếu Lâm Uyển Như đưa cho mình cũng có mấy phiếu mua hàng công nghiệp. Nghỉ trưa cô sẽ đi mua một chiếc nồi sắt.
Nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, cô xoa xoa cái bụng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Cố gắng chịu đựng thêm một chút, qua vài hôm nữa mẹ sẽ làm nhiều đồ ngon cho con để bổ sung dưỡng chất nhé.”
Nằm trên giường chợp mắt một chút, khi nghe thấy tiếng còi tập hợp bên ngoài, Tống Chi vội vàng lấy đôi găng tay rách, cùng mọi người ra điểm tập trung, quay lại cánh đồng bông.
Khi cô đến nơi, từ xa đã thấy ba đứa nhỏ ngồi xếp hàng ngay ngắn trên bờ đê chờ mình.
“Chị đến rồi!” Tam Nha vui mừng gọi lớn khi nhìn thấy Tống Chi.
Tống Chi cũng mỉm cười chào chúng, lòng vui vẻ vì có người giúp mình buổi chiều. Cô lấy từ túi ra ba viên kẹo sữa Đại Bạch Thố đưa cho chúng.
“Các em ăn trưa chưa?”
Ba đứa nhỏ nhìn viên kẹo, mắt sáng lên, vội vàng nhận lấy rồi đồng loạt lắc đầu.
Tống Chi ngạc nhiên nhìn chúng: “Sao không về nhà ăn trưa?”
Ba đứa trẻ cúi đầu bối rối.
Đại Bảo ấp úng trả lời: “Nhà không còn gì ăn nữa rồi. Chúng em chỉ cần ăn một bữa là đủ. Chị yên tâm, chúng em có sức làm việc nhất định sẽ giúp chị hái hết bông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.