[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Chương 45:

Luân Cảnh

10/11/2024

Nghe vậy, sắc mặt Tống Chi lập tức trở nên nghiêm trọng. Cô cau mày nhìn chúng gầy gò, xanh xao, hốc hác.

Cô quên mất rằng ba đứa trẻ này là trẻ mồ côi. Nếu trong nhà có đồ ăn, chúng đã chẳng phải ra đây tìm thức ăn.

Gió rét lùa qua, cái lạnh thấm vào từng kẽ áo, khiến người ta run cầm cập. Tống Chi đã lén mặc thêm một lớp áo phao mỏng bên trong mà vẫn thấy lạnh.

Trong khi đó, ba đứa trẻ chỉ mặc áo mỏng, không đủ ấm. Cánh tay, đôi chân lộ ra ngoài bị gió lạnh làm cho tím tái, nứt nẻ.

Chúng đã ngồi đây chờ trong cái lạnh cắt da cắt thịt chỉ vì một miếng ăn. Thật sự rất đáng thương.

Tuy cô thuê chúng làm việc, nhưng cũng không có ý định để chúng chịu khổ cực như vậy.

Ba đứa trẻ mồ côi sống trong thời đại này, khi mọi thứ đều phụ thuộc vào công điểm, thật sự khó khăn. Chúng chẳng có sức lực, dù có chăm chỉ thì cũng chẳng kiếm được mấy công điểm.

Cô nhìn thấy bàn tay chúng, chai sần, nứt nẻ với nhiều vết xước. Rõ ràng là đã từng giúp hái bông, kiếm thức ăn.

Tống Chi liền lén đổi mấy ổ bánh mì trong túi thành mấy chiếc bánh nướng cho chắc bụng, rồi đưa cho chúng.

“Ăn chút gì đi, có ăn mới có sức làm. Không làm xong việc thì chị không có cơm tối ăn đâu.”

“Cảm ơn chị!” Ba đứa nhỏ đỏ mặt, lí nhí nói cảm ơn, rụt rè chùi tay vào áo, rồi mới dám nhận lấy bánh.

Nhìn ba chiếc bánh vàng ươm, tỏa ra mùi thơm, chúng không ngừng nuốt nước miếng nhưng vẫn không nỡ ăn.

Thứ bánh này chúng chỉ được nhìn thấy vào dịp Tết, khi Xuân Nhị được ăn mà thôi. Lúc ấy, cô bé ăn một cách ngon lành, khiến chúng thèm thuồng lắm.



Ba đứa nhỏ không nỡ ăn hết cái bánh, định lén lút giấu đi nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt quan sát của Tống Chi.

“Mau ăn hết đi, tranh thủ thời gian làm việc, lãng phí thời gian của chị thì chị không trả công đâu đấy.”

Công việc của cô mới làm được một nửa thôi. Mùa đông trời tối sớm, thời gian có hạn mà công việc lại nhiều. Cô không muốn phải làm bù vào buổi tối.

Ba đứa nghe vậy, không dám chần chừ thêm.

Bánh mì tròn mềm, thơm phức mùi lúa mạch, khác hẳn với loại bánh ngô cứng ngắc mà bọn trẻ thường ăn.

Chúng chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế này!

Ăn được một nửa, ba đứa gắng dằn lại cơn thèm, cố kiềm chế không nhét cả chiếc bánh vào miệng. Đứa nào cũng cẩn thận giữ lại một nửa để bỏ vào túi vải của mình.

“Sao không ăn nữa? Không thích à?”

Tống Chi vừa ngắt vài nhánh bông vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh đó, ngạc nhiên hỏi.

Bánh này tuy không thể ngon như loại bánh mì nguyên cám cô cho chúng ăn buổi sáng, nhưng vào thời này, nó cũng là món ngon hiếm có. Chẳng lẽ ba đứa này lại kén ăn vậy sao?

“Không phải đâu ạ,” Tam Nha vội lắc đầu.

“Bánh chị cho ngon tuyệt lắm!”

“Nếu ngon thế sao không ăn đi?” Tống Chi nhìn ba thân hình gầy nhom, lo lắng bọn trẻ không ăn no thì làm gì còn sức mà làm việc cho cô chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook