Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 32:
Kỷ Tam Thủy
14/11/2022
Giang Như Yên thấy mặt mày cô hớn hở, cảm thấy càng đáng yêu: “Tính tình rất giống, mọi người đều nói cậu ấy cẩu thả.”
Cái này không có gì sai, Tô Dạng thường xuyên bị nói là “Cẩu thả”, khi còn nhỏ là “Kẻ dở hơi”, sau khi lớn lên là “Không biết lớn nhỏ”. Nam nữ già trẻ ở trong mắt cô không có gì khác nhau, bốn biển đều là bạn tốt, thế cho nên với ai cô cũng có thể nói hai câu.
Đương nhiên, ngoại trừ tra nam.
Nói chuyện phiếm suốt một đường, khi các cô đi nhanh về đến nhà, Tô Dạng mới nhân ra chỉ có mình cô nói chuyện, Giang Như Yên bên cạnh không nói một tiếng.
“Giang Như Yên, sao mẹ không nói lời nào?”
“Như Yên ——”
Là cháu trai nào quấy rầy cô và mẹ nói chuyện.
Thanh âm của cháu trai này còn rất quen thuộc.
Tô Dạng phóng mắt nhìn lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy chủ nhân của âm thanh, lý trí cô đã bị đâm cho tan nát vỡ vụn.
Người nọ khí thế hiên ngang, hai mắt sáng ngời, giống như đèn dầu vừa được thắp sáng, lông mày giống hệt Tô Dạng. Gò má cao kết hợp với xương hàm sắc nét làm người ta lạnh thấu xương, tạo thành một khuôn mặt dễ tạo ấn tượng với các cô gái. Mỗi bước đi khí thế bừng bừng đều toát ra từ trong xương cốt, mang theo loáng một loại cảm giác tùy tiện và xán lạn.
Tô Dạng siết chặt tay, trong lòng cười lạnh.
Lời đồn đãi đều không phải chỉ là lời đồn đãi, lời trêu chọc của người lớn không phải là nói giỡn, thật đúng là, Trình Tân lúc trẻ rất đẹp. Cũng vì gương mặt này, lừa gạt trái tim người ta mà không chịu phụ trách. Trong lòng cô có ác ý, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt và mắt tra nam.
“Chào.” Khi đến gần Trình Tân chào hỏi với Giang Như Yên.
Sinh viên văn minh của thế kỷ 21 thầm nghĩ không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn, cởi giày và lao về phía Trình Tân.
“Chào cái đầu ông!”
Trình Tân mặt đầy kinh ngạc bắt lấy đôi giày bay ngang tới, lông mày rậm nhíu chặt thành một đống, mắt thấy kẻ đầu têu thói xấu phát ra hơi thở mưu sát, một chân nhảy tới gần mình, không tự chủ mà lui về sau hai bước.
"Cô ai..."
"Ông mặc kệ tôi là ai!"
Tô Dạng chắn trước mặt Giang Như Yên, quyết tâm không để cho người cha cặn bã tiếp xúc với mẹ.
"Ôi chờ một chút chờ một chút!" Giang Như Yên kịp thời kéo Tô Dạng, trong nháy mắt bị dọa ra một tầng mồ hôi.
Cô ấy thiếu chút nữa quên mất Tô Dạng có chút tật xấu, không phân biệt trắng đen đã ném giày vào người ta, lại nhận nhầm người ta thành ai rồi?
"Mẹ đừng cản con!" Tô Dạng và cô ấy lôi lôi kéo kéo.
"Tô Dạng! Cô nhận sai người rồi!" Giang Như Yên gấp tới đỏ mặt.
"Con không nhận sai!"
Trình Tân lúng túng chen miệng: "Cô nhận lầm..."
Tô Dạng trừng anh ta bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu bất thiện: "Không có chuyện của ông?! Trả giày cho tôi!"
"..." Anh ta lặng lẽ đưa giày.
Mang giày xong, Tô Dạng kéo Giang Như Yên đi vào trong nhà. Vội vàng cách xa tra nam, càng xa càng tốt.
Cái này không có gì sai, Tô Dạng thường xuyên bị nói là “Cẩu thả”, khi còn nhỏ là “Kẻ dở hơi”, sau khi lớn lên là “Không biết lớn nhỏ”. Nam nữ già trẻ ở trong mắt cô không có gì khác nhau, bốn biển đều là bạn tốt, thế cho nên với ai cô cũng có thể nói hai câu.
Đương nhiên, ngoại trừ tra nam.
Nói chuyện phiếm suốt một đường, khi các cô đi nhanh về đến nhà, Tô Dạng mới nhân ra chỉ có mình cô nói chuyện, Giang Như Yên bên cạnh không nói một tiếng.
“Giang Như Yên, sao mẹ không nói lời nào?”
“Như Yên ——”
Là cháu trai nào quấy rầy cô và mẹ nói chuyện.
Thanh âm của cháu trai này còn rất quen thuộc.
Tô Dạng phóng mắt nhìn lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy chủ nhân của âm thanh, lý trí cô đã bị đâm cho tan nát vỡ vụn.
Người nọ khí thế hiên ngang, hai mắt sáng ngời, giống như đèn dầu vừa được thắp sáng, lông mày giống hệt Tô Dạng. Gò má cao kết hợp với xương hàm sắc nét làm người ta lạnh thấu xương, tạo thành một khuôn mặt dễ tạo ấn tượng với các cô gái. Mỗi bước đi khí thế bừng bừng đều toát ra từ trong xương cốt, mang theo loáng một loại cảm giác tùy tiện và xán lạn.
Tô Dạng siết chặt tay, trong lòng cười lạnh.
Lời đồn đãi đều không phải chỉ là lời đồn đãi, lời trêu chọc của người lớn không phải là nói giỡn, thật đúng là, Trình Tân lúc trẻ rất đẹp. Cũng vì gương mặt này, lừa gạt trái tim người ta mà không chịu phụ trách. Trong lòng cô có ác ý, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt và mắt tra nam.
“Chào.” Khi đến gần Trình Tân chào hỏi với Giang Như Yên.
Sinh viên văn minh của thế kỷ 21 thầm nghĩ không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn, cởi giày và lao về phía Trình Tân.
“Chào cái đầu ông!”
Trình Tân mặt đầy kinh ngạc bắt lấy đôi giày bay ngang tới, lông mày rậm nhíu chặt thành một đống, mắt thấy kẻ đầu têu thói xấu phát ra hơi thở mưu sát, một chân nhảy tới gần mình, không tự chủ mà lui về sau hai bước.
"Cô ai..."
"Ông mặc kệ tôi là ai!"
Tô Dạng chắn trước mặt Giang Như Yên, quyết tâm không để cho người cha cặn bã tiếp xúc với mẹ.
"Ôi chờ một chút chờ một chút!" Giang Như Yên kịp thời kéo Tô Dạng, trong nháy mắt bị dọa ra một tầng mồ hôi.
Cô ấy thiếu chút nữa quên mất Tô Dạng có chút tật xấu, không phân biệt trắng đen đã ném giày vào người ta, lại nhận nhầm người ta thành ai rồi?
"Mẹ đừng cản con!" Tô Dạng và cô ấy lôi lôi kéo kéo.
"Tô Dạng! Cô nhận sai người rồi!" Giang Như Yên gấp tới đỏ mặt.
"Con không nhận sai!"
Trình Tân lúng túng chen miệng: "Cô nhận lầm..."
Tô Dạng trừng anh ta bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu bất thiện: "Không có chuyện của ông?! Trả giày cho tôi!"
"..." Anh ta lặng lẽ đưa giày.
Mang giày xong, Tô Dạng kéo Giang Như Yên đi vào trong nhà. Vội vàng cách xa tra nam, càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.