Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 33:
Kỷ Tam Thủy
14/11/2022
"Cô làm gì vậy." Mặt Giang Như Yên càng đỏ hơn, cảm giác bị người ta chê cười, liếc mắt nhìn trộm Trình Tân, nói với Tô Dạng: "Người ta tìm tôi có việc."
Thấy kéo người không động đậy, Tô Dạng cắn răng nghiến lợi: "Chính xác là không có chuyện tốt."
"..." Anh ta nghe được.
"Cô đi về trước đi!" Giang Như Yên vội vàng nói, rút cánh tay ra.
Tô Dạng lắc đầu, vô cùng cố chấp: "Mẹ và con phải ở cùng nhau!''
Trên mặt Giang Như Yên hiện lên sắc giận, lại không muốn bị người ta nhìn thấy, áp chế âm thanh nói: "Cô còn như vậy thì hôm nay tôi sẽ không ngủ cùng cô nữa!"
"Mẹ!"
Trong lòng tính toán lợi và hại, Tô Dạng liếc Trình Tân ở phía sau một cái, thả tay, tức giận nói: "Đừng nói chuyện quá lâu."
Dứt lời ngoan ngoãn đi vào tường rào thấp của nhà bà ngoại, sau khi biến khỏi tầm mắt của hai người lập tức lộ nguyên hình, nép vào góc tường nghe ngóng.
Tiễn Tô Dạng đi, Giang Như Yên ngượng ngùng vén lọn tóc rối ra sau tai, nói: "Đừng quan tâm đến cô ấy, cô ấy có chút ngốc."
Hiểu lầm qua đi, Trình Tân cảm thấy buồn cười, hỏi: "Cô ấy là ai? Tại sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy."
Vốn dĩ Giang Như Yên định nói thật, nói cho anh ta biết chuyện Tô Dạng là do cô ấy nhặt được, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi.
"Một người bạn mà tôi vừa quen biết, cô ấy thường xuyên nhận nhầm người, đầu óc cũng có chút ngốc nghếch."
Trình Tân ồ một tiếng, mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng người ta không liên quan gì tới mình, anh ta cũng không có hứng thú hỏi nhiều, chỉ là khuôn mặt của cô gái kia kia cũng được, thậm chí có mấy phần cảm giác quen thuộc khó đoán.
Thôi bỏ đi, anh ta quay lại chính sự: "Nghe nói, hai ngày nay cô ở chỗ Bách Khê bán quần áo, làm ăn rất thịnh vượng a? Tiệm Viễn nói hàng hóa dư lại đều để cho cô giải quyết." Giọng nói của anh ta có chút soi mói: "Chiến lược tiếp thị rất hay."
Rất ít được người ta khen, Giang Như Yên ngượng ngùng nói: "Tôi làm gì biết bán quần áo a, đều là cách do bạn tôi nghĩ ra."
"Cô gái vừa ném giày vào tôi đó sao?"
"Ừ..."
Không khí trầm mặc, chim sẻ đồng loạt nhảy từ đầu sông này đến đầu sông khác.
Bởi vì cái người Tô Dạng này quá lạ lùng, Giang Như Yên không biết giải thích như thế nào về một người có lúc bình thường, có lúc không bình thường.
Không đợi cô ấy lựa xong lời, Trình Tân vỗ bụi trên áo khoác một cái, mở lời trước một bước: "Tối mai mấy người chúng ta đi liên hoan, cô nhớ đến."
Thấy kéo người không động đậy, Tô Dạng cắn răng nghiến lợi: "Chính xác là không có chuyện tốt."
"..." Anh ta nghe được.
"Cô đi về trước đi!" Giang Như Yên vội vàng nói, rút cánh tay ra.
Tô Dạng lắc đầu, vô cùng cố chấp: "Mẹ và con phải ở cùng nhau!''
Trên mặt Giang Như Yên hiện lên sắc giận, lại không muốn bị người ta nhìn thấy, áp chế âm thanh nói: "Cô còn như vậy thì hôm nay tôi sẽ không ngủ cùng cô nữa!"
"Mẹ!"
Trong lòng tính toán lợi và hại, Tô Dạng liếc Trình Tân ở phía sau một cái, thả tay, tức giận nói: "Đừng nói chuyện quá lâu."
Dứt lời ngoan ngoãn đi vào tường rào thấp của nhà bà ngoại, sau khi biến khỏi tầm mắt của hai người lập tức lộ nguyên hình, nép vào góc tường nghe ngóng.
Tiễn Tô Dạng đi, Giang Như Yên ngượng ngùng vén lọn tóc rối ra sau tai, nói: "Đừng quan tâm đến cô ấy, cô ấy có chút ngốc."
Hiểu lầm qua đi, Trình Tân cảm thấy buồn cười, hỏi: "Cô ấy là ai? Tại sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy."
Vốn dĩ Giang Như Yên định nói thật, nói cho anh ta biết chuyện Tô Dạng là do cô ấy nhặt được, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi.
"Một người bạn mà tôi vừa quen biết, cô ấy thường xuyên nhận nhầm người, đầu óc cũng có chút ngốc nghếch."
Trình Tân ồ một tiếng, mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng người ta không liên quan gì tới mình, anh ta cũng không có hứng thú hỏi nhiều, chỉ là khuôn mặt của cô gái kia kia cũng được, thậm chí có mấy phần cảm giác quen thuộc khó đoán.
Thôi bỏ đi, anh ta quay lại chính sự: "Nghe nói, hai ngày nay cô ở chỗ Bách Khê bán quần áo, làm ăn rất thịnh vượng a? Tiệm Viễn nói hàng hóa dư lại đều để cho cô giải quyết." Giọng nói của anh ta có chút soi mói: "Chiến lược tiếp thị rất hay."
Rất ít được người ta khen, Giang Như Yên ngượng ngùng nói: "Tôi làm gì biết bán quần áo a, đều là cách do bạn tôi nghĩ ra."
"Cô gái vừa ném giày vào tôi đó sao?"
"Ừ..."
Không khí trầm mặc, chim sẻ đồng loạt nhảy từ đầu sông này đến đầu sông khác.
Bởi vì cái người Tô Dạng này quá lạ lùng, Giang Như Yên không biết giải thích như thế nào về một người có lúc bình thường, có lúc không bình thường.
Không đợi cô ấy lựa xong lời, Trình Tân vỗ bụi trên áo khoác một cái, mở lời trước một bước: "Tối mai mấy người chúng ta đi liên hoan, cô nhớ đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.