Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Chương 44: Chú Chó Vàng

Hồ Lục Nguyệt

01/10/2024

Đứa trẻ mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, ôm trong lòng chỉ thấy nhỏ xíu.

Nhạc Uyên cũng là người làm ba, trong lòng không kìm được cơn tức giận, ánh mắt lướt qua Khâu Điền Cần và Giả Hồ Hoa, lạnh lùng nói: "Các người đã làm gì đứa trẻ? Tại sao nó vẫn chưa tỉnh lại?"

Giả Hồ Hoa vẫn ở đó giả vờ điên điên khùng khùng: "Ông ôm con trai của tôi làm gì? Đây là Trụ Tử của tôi, ông trả Trụ Tử lại cho tôi!"

Khâu Điền Cần lẩm bẩm một hồi, thấy không thể trốn tránh được, ông ta nhỏ giọng nói: "Chúng, chúng tôi đã cho đứa trẻ uống chút thuốc an thần."

"Đồ mất lương tâm!" Hạ Mộc Phồn đá một phát trúng vào xương ống chân của Khâu Điền Cần.

Khâu Điền Cần hét lên thảm thiết suýt ngã nhào, nhưng ông ta chột dạ, không dám phản kháng, liên tục cầu xin: "Các đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ muốn bắt một đứa trẻ về nuôi làm con, chúng tôi không có ác ý. Kể từ khi Trụ Tử mất, vợ chồng tôi như mất hồn, chúng tôi không phải là kẻ buôn người, chỉ thấy đứa trẻ này trắng trẻo mập mạp giống hệt Trụ Tử nên nhất thời không kìm lòng được, bế nó về nhà."

Lúc này, chủ nhiệm ủy ban thôn cũng hoàn hồn, nặn ra một nụ cười, giúp Khâu Điền Cần nói đỡ: "Các đồng chí cảnh sát, Khâu Tam bọn họ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, vì mất con nên mới phạm pháp, bình thường ông ta rất thật thà, cũng là sau khi con trai anh ta mất vì bệnh mới phát điên."

Dù sao cũng là người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, người dân trong thôn cũng đều nói giúp Khâu Điền Cần.

"Đúng vậy, họ cũng là người đáng thương."

"Chỉ là thèm thuồng đứa trẻ mập mạp nhà người khác nên mới bế về."

"Trả đứa trẻ cho ba mẹ nó, rồi nhận lỗi, không phải là xong rồi sao?"

Muốn toàn thân trở ra ư?

Hạ Mộc Phồn đột nhiên tiến đến trước mặt Khâu Điền Cần, đôi mắt đen láy sáng ngời lóe lên tia lạnh: "Ba đứa trẻ trước đó thì sao? Các người đã nuôi sống chúng chưa?"



Khâu Điền Cần giật mình, lùi lại nửa bước, tim đập bắt đầu đập nhanh: "Gì, gì mà ba đứa trước? Tôi chỉ bắt cóc đứa này thôi, tôi nhận tội, tôi thực sự chỉ thấy đứa trẻ đáng yêu, giống hệt Trụ Tử nhà tôi nên mới…"

"Các người cướp con tôi, tôi không sống nữa!" Giả Hồ Hoa bị còng tay, không tiện hành động, bà ta đứng thẳng lưng lao vào lòng Cung Vệ Quốc.

Cả người bà ta đầy mỡ, lại ăn mặc không chỉnh tề, Cung Vệ Quốc vội vàng tránh sang một bên.

Chị Hoa xông thẳng đến trước mặt Hạ Mộc Phồn, còn muốn tiếp tục làm loạn nhưng Hạ Mộc Phồn đã giơ tay chặn trán của bà ta, đẩy về phía sau, chị Hoa ngã phịch xuống sàn.

"Cảnh sát đánh người à~ Bắt nạt người ta…" Chị Hoa bắt đầu ăn vạ.

Cung Vệ Quốc hơi đau đầu.

Hạ Mộc Phồn không vội không vàng, cô khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt của chị Hoa: "Giả Hồ Hoa, bà đúng là vô dụng! Con của mình không nuôi nổi, con của người khác cũng không nuôi nổi! Mấy mạng người, bà ngủ có ngon không? Có thấy sau lưng lạnh toát hay không?"

Nghe đến đây, ánh mắt của Nhạc Uyên khẽ chớp, dùng ánh mắt ra hiệu cho những người bên dưới không được động đậy, để Hạ Mộc Phồn tiếp tục thẩm vấn.

Chị Hoa giống như con gà bị người ta túm cổ, tiếng khóc đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Hạ Mộc Phồn tăng âm lượng: "Ba đứa trẻ trước đó đang giấu ở đâu?"

Chị Hoa mím chặt môi, không chịu nói thêm một chữ nào.

Hạ Mộc Phồn cười lạnh một tiếng: "Vườn rau, hay ao cá? Nói!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook