Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 45: Chú Chó Vàng
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Ánh mắt Hạ Mộc Phồn vô cùng sắc bén, giống như ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối, đâm vào trái tim của chị Hoa khiến bà ta đau đớn không chịu nổi.
Bà ta ngơ ngác nhìn Hạ Mộc Phồn, môi bắt đầu run rẩy: "Tôi… tôi…"
Đúng lúc này Cố Thiếu Kỳ chạy đến, Nhạc Uyên đưa đứa trẻ cho anh, rồi cúi người xách bổng chị Hoa, gầm lên một tiếng:
"Nói!"
Nhạc Uyên mặt đen như đít nồi, tiếng gầm khiến toàn thân Giả Hồ Hoa run lên, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, bà ta hét lên: "Không thể trách tôi được! Ba đứa trẻ đó khóc quá nhiều, tôi dỗ thế nào cũng không nín, đầu tôi sắp nổ tung vì tiếng khóc của chúng rồi, tôi liền lắc chúng, lay chúng, rồi chúng đều chết, giống như Trụ Tử, chết rồi."
Hóa ra ba đứa trẻ mất tích trước đó đều là Giả Hồ Hoa và Khâu Điền Cần bắt cóc!
Bọn chúng đều đã chết!
Nhạc Uyên vô cùng căm hận Giả Hồ Hoa trước mặt, ông ta quát lớn hỏi: "Xác ở đâu?"
Giả Hồ Hoa giơ hai tay lên, ôm chặt đầu, lẩm bẩm: "Chôn rồi, chôn ở vườn rau."
Khâu Điền Cần đứng bên cạnh ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy như cầy sấy.
Xong rồi! Ông ta xong rồi! Từ xưa đến nay giết người phải đền mạng, không trốn thoát được.
Nhạc Uyên lập tức ra quyết định, vung tay ra lệnh: "Chu Vĩ dẫn Tiểu Hạ, Tiểu Tôn đưa đứa trẻ đến bệnh viện, những người còn lại đến vườn rau, đào! Thiếu Kỳ, cậu qua đây, chắc là có việc cho cậu làm."
Tất cả mọi người đều hành động.
Những người dân trong thôn vừa nãy còn nói đỡ cho vợ chồng Khâu Điền Cần đều mắng một câu "Độc ác quá", vây quanh vườn rau phía sau nhà xem náo nhiệt, trước nhà lập tức trở nên trống trải.
Vườn rau có cột đèn chiếu sáng lung lay, tiếng người ồn ào.
"Ở đâu?"
"Có phải ở đây không? Đào!"
"Đào ra chưa?"
"Có rồi có rồi, trời ơi…"
Hạ Mộc Phồn đứng dưới mái hiên không đi theo Nhạc Uyên, cô đang nhìn Cố Thiếu Kỳ.
Cố Thiếu Kỳ đã vào vai bác sĩ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Anh dùng tay trái ôm đứa trẻ vào lòng, tay phải lật mí mắt đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má đứa trẻ, khẽ gọi: "Tỉnh dậy đi, ngoan, tỉnh dậy đi."
Giọng của anh nhẹ nhàng và trầm ấm, tiếng "ngoan" này khiến tai Hạ Mộc Phồn hơi tê tê.
Hạ Mộc Phồn giơ tay xoa xoa tai, lại xoa xoa mu bàn tay, luôn cảm thấy có thứ gì đó dính trên người, giũ thế nào cũng không hết.
Tiểu Bảo mở mắt, miệng mím lại, mơ màng gọi một tiếng "mẹ…" rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nghe thấy tiếng mẹ này, trái tim Hạ Mộc Phồn mềm nhũn, thầm may mắn vì đã đến kịp.
Nếu tối nay để Giả Hồ Hoa tiếp tục trông Tiểu Bảo, ai biết được bà ta có hại chết đứa trẻ hay không?
Cố Thiếu Kỳ đưa đứa trẻ cho Hạ Mộc Phồn: "Ước chừng là cho uống thuốc an thần loại □□, loại thuốc này chuyển hóa nhanh, không có vấn đề gì lớn, cho uống nhiều nước một chút, rồi đưa đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa."
Hạ Mộc Phồn bế đứa trẻ, gật đầu: "Được."
Cố Thiếu Kỳ quay người dặn dò Chu Vĩ: "Sau khi đưa họ đến bệnh viện thì mau chóng quay lại."
Chu Vĩ không ngờ tối nay còn phải làm nhiệm vụ, vội vàng đáp: "Vâng!"
Gió đêm mang theo hơi lạnh.
Buổi tối ở thôn Lạc Hà, chắc chắn sẽ không yên bình.
Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh đưa Tiểu Bảo đến bệnh viện.
Bà ta ngơ ngác nhìn Hạ Mộc Phồn, môi bắt đầu run rẩy: "Tôi… tôi…"
Đúng lúc này Cố Thiếu Kỳ chạy đến, Nhạc Uyên đưa đứa trẻ cho anh, rồi cúi người xách bổng chị Hoa, gầm lên một tiếng:
"Nói!"
Nhạc Uyên mặt đen như đít nồi, tiếng gầm khiến toàn thân Giả Hồ Hoa run lên, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, bà ta hét lên: "Không thể trách tôi được! Ba đứa trẻ đó khóc quá nhiều, tôi dỗ thế nào cũng không nín, đầu tôi sắp nổ tung vì tiếng khóc của chúng rồi, tôi liền lắc chúng, lay chúng, rồi chúng đều chết, giống như Trụ Tử, chết rồi."
Hóa ra ba đứa trẻ mất tích trước đó đều là Giả Hồ Hoa và Khâu Điền Cần bắt cóc!
Bọn chúng đều đã chết!
Nhạc Uyên vô cùng căm hận Giả Hồ Hoa trước mặt, ông ta quát lớn hỏi: "Xác ở đâu?"
Giả Hồ Hoa giơ hai tay lên, ôm chặt đầu, lẩm bẩm: "Chôn rồi, chôn ở vườn rau."
Khâu Điền Cần đứng bên cạnh ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy như cầy sấy.
Xong rồi! Ông ta xong rồi! Từ xưa đến nay giết người phải đền mạng, không trốn thoát được.
Nhạc Uyên lập tức ra quyết định, vung tay ra lệnh: "Chu Vĩ dẫn Tiểu Hạ, Tiểu Tôn đưa đứa trẻ đến bệnh viện, những người còn lại đến vườn rau, đào! Thiếu Kỳ, cậu qua đây, chắc là có việc cho cậu làm."
Tất cả mọi người đều hành động.
Những người dân trong thôn vừa nãy còn nói đỡ cho vợ chồng Khâu Điền Cần đều mắng một câu "Độc ác quá", vây quanh vườn rau phía sau nhà xem náo nhiệt, trước nhà lập tức trở nên trống trải.
Vườn rau có cột đèn chiếu sáng lung lay, tiếng người ồn ào.
"Ở đâu?"
"Có phải ở đây không? Đào!"
"Đào ra chưa?"
"Có rồi có rồi, trời ơi…"
Hạ Mộc Phồn đứng dưới mái hiên không đi theo Nhạc Uyên, cô đang nhìn Cố Thiếu Kỳ.
Cố Thiếu Kỳ đã vào vai bác sĩ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Anh dùng tay trái ôm đứa trẻ vào lòng, tay phải lật mí mắt đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má đứa trẻ, khẽ gọi: "Tỉnh dậy đi, ngoan, tỉnh dậy đi."
Giọng của anh nhẹ nhàng và trầm ấm, tiếng "ngoan" này khiến tai Hạ Mộc Phồn hơi tê tê.
Hạ Mộc Phồn giơ tay xoa xoa tai, lại xoa xoa mu bàn tay, luôn cảm thấy có thứ gì đó dính trên người, giũ thế nào cũng không hết.
Tiểu Bảo mở mắt, miệng mím lại, mơ màng gọi một tiếng "mẹ…" rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nghe thấy tiếng mẹ này, trái tim Hạ Mộc Phồn mềm nhũn, thầm may mắn vì đã đến kịp.
Nếu tối nay để Giả Hồ Hoa tiếp tục trông Tiểu Bảo, ai biết được bà ta có hại chết đứa trẻ hay không?
Cố Thiếu Kỳ đưa đứa trẻ cho Hạ Mộc Phồn: "Ước chừng là cho uống thuốc an thần loại □□, loại thuốc này chuyển hóa nhanh, không có vấn đề gì lớn, cho uống nhiều nước một chút, rồi đưa đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa."
Hạ Mộc Phồn bế đứa trẻ, gật đầu: "Được."
Cố Thiếu Kỳ quay người dặn dò Chu Vĩ: "Sau khi đưa họ đến bệnh viện thì mau chóng quay lại."
Chu Vĩ không ngờ tối nay còn phải làm nhiệm vụ, vội vàng đáp: "Vâng!"
Gió đêm mang theo hơi lạnh.
Buổi tối ở thôn Lạc Hà, chắc chắn sẽ không yên bình.
Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh đưa Tiểu Bảo đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.