Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 23: Hận Thù
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Nhạc Uyên cười.
Nhạc Uyên rất ít khi cười.
Bởi vì khi ông ta cười lên, trên má sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền sâu, cả người lập tức trở nên hoạt bát, không còn uy nghiêm trấn áp được hiện trường.
Nhạc Uyên giơ tay lên, nắm tay lại đưa lên môi khẽ ho một tiếng, cố gắng kìm nén nụ cười trên mặt: "Được rồi, chuyện này cô đừng lo, chúng tôi biết rồi."
Tổ Trọng Án làm việc luôn có quy củ, lệnh khám xét đã được xin, đầu lâu cũng vậy.
Đó là manh mối quan trọng mà họ vẫn luôn tìm kiếm. Nếu như Hạ Mộc Phồn đã ép Hoàng Chí Cường lộ ra sơ hở, đương nhiên những hành động này sẽ không bỏ qua, còn cần cô nhắc nhở à?
Quả nhiên người mới rất đáng yêu!
Quay về sở cảnh sát đã là giữa trưa.
Ánh nắng gay gắt, tiếng ve sầu trên cây kêu inh ỏi.
"Vo ve... vo ve..."
Mặc dù có thể lực tốt, nhưng Hạ Mộc Phồn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vì đi bộ và đứng lâu dẫn đến gót chân đau nhức.
Trời nóng, nắng to, mặt đỏ bừng, áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Mộc Phồn quay về ký túc xá đơn được phân ở sở tắm rửa đơn giản, thay một chiếc áo phông rộng rãi, cảm thấy cả người sảng khoái, cầm hộp cơm đến căng tin.
Đầu bếp biết hôm nay họ đi làm nhiệm vụ, đã đặc biệt để lại thức ăn.
Mỗi người một phần thịt lợn xào ớt xanh, cà tím xào, rau muống, còn có một bát nhỏ canh trứng hoa rong biển.
Quạt trần trên đầu chậm rãi quay, mang theo từng luồng gió mát.
Hoa hồng trong sân nở rộ, đủ màu sắc, mùi thức ăn tỏa ra, khiến cả người Hạ Mộc Phồn đều thư thái.
Cho đến tận bây giờ, Tôn Tiễn Binh vẫn có cảm giác như đang mơ, không chân thực.
Ăn cơm không biết mùi, anh ta ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc Phồn: "Tiểu Hạ, hôm nay em..."
Ánh mắt Hạ Mộc Phồn như sao, chạm vào ánh mắt anh ta.
Tôn Tiễn Binh vốn là người càng căng thẳng thì càng nói nhiều, nhịn cả ngày trời, có rất nhiều lời muốn nói: "Sao em lại gan dạ như vậy? Hoàng Chí Cường hung dữ lên trông như muốn ăn thịt người vậy! Đó là nghi phạm giết người chặt người ta thành từng khúc, sao em dám xông lên đối mặt với anh ta, còn ép anh ta phải gào thét động thủ vậy? Nếu em bị thương thì cả đời này tôi và Đại Ngu đều không được yên tâm. Em là người mới, lại là con gái, lẽ ra chúng tôi phải xông lên trước, kết quả... ôi!"
Cảnh tượng Hoàng Chí Cường nghiến răng nghiến lợi lao lên bóp cổ, đến bây giờ Tôn Tiễn Binh nghĩ lại vẫn thấy lạnh sống lưng, không ngờ Hạ Mộc Phồn lại không hề sợ hãi, chỉ vài động tác đã quật ngã anh ta xuống đất.
Một đàn em dũng mãnh như vậy, anh ta chỉ có thể ngước nhìn, còn dám chỉ bảo sao?
Hạ Mộc Phồn nghiêng đầu, đuôi ngựa cũng nghiêng theo.
"Nhìn thấy Hoàng Chí Cường, em có một trực giác, hung thủ chính là anh ta. Liên tưởng đến việc anh ta bị mẹ bỏ rơi, cộng thêm người ba đã sống nương tựa vào nhau vừa mới qua đời, sự căm hận của anh ta tích tụ dẫn đến việc anh ta tức giận giết người, mối quan hệ nhân quả rõ ràng như vậy, không phải sao?"
Ngu Kính vẫn hơi khó tin: "Hoàng Chí Cường là người rất thật thà và hòa nhã, làm sao có thể giết người? Hơn nữa, đó còn là mẹ của anh ta!"
Ăn no tâm trạng tốt, Hạ Mộc Phồn nhìn Ngu Kính: "Em nhớ năm đó khi đi học, giáo sư môn điều tra đã dạy chúng ta, biết người biết mặt không biết lòng, vì vậy chúng ta phải nghi ngờ mọi thứ có lý lẽ. Nếu kết quả xét nghiệm ADN cho thấy người chết thực sự là mẹ của Hoàng Chí Cường thì về cơ bản tội danh của anh ta đã được xác định."
Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Mộc Phồn có thêm vài phần vui mừng: "Như vậy, chúng ta có được coi là lập công không?"
Nhạc Uyên rất ít khi cười.
Bởi vì khi ông ta cười lên, trên má sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền sâu, cả người lập tức trở nên hoạt bát, không còn uy nghiêm trấn áp được hiện trường.
Nhạc Uyên giơ tay lên, nắm tay lại đưa lên môi khẽ ho một tiếng, cố gắng kìm nén nụ cười trên mặt: "Được rồi, chuyện này cô đừng lo, chúng tôi biết rồi."
Tổ Trọng Án làm việc luôn có quy củ, lệnh khám xét đã được xin, đầu lâu cũng vậy.
Đó là manh mối quan trọng mà họ vẫn luôn tìm kiếm. Nếu như Hạ Mộc Phồn đã ép Hoàng Chí Cường lộ ra sơ hở, đương nhiên những hành động này sẽ không bỏ qua, còn cần cô nhắc nhở à?
Quả nhiên người mới rất đáng yêu!
Quay về sở cảnh sát đã là giữa trưa.
Ánh nắng gay gắt, tiếng ve sầu trên cây kêu inh ỏi.
"Vo ve... vo ve..."
Mặc dù có thể lực tốt, nhưng Hạ Mộc Phồn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vì đi bộ và đứng lâu dẫn đến gót chân đau nhức.
Trời nóng, nắng to, mặt đỏ bừng, áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Mộc Phồn quay về ký túc xá đơn được phân ở sở tắm rửa đơn giản, thay một chiếc áo phông rộng rãi, cảm thấy cả người sảng khoái, cầm hộp cơm đến căng tin.
Đầu bếp biết hôm nay họ đi làm nhiệm vụ, đã đặc biệt để lại thức ăn.
Mỗi người một phần thịt lợn xào ớt xanh, cà tím xào, rau muống, còn có một bát nhỏ canh trứng hoa rong biển.
Quạt trần trên đầu chậm rãi quay, mang theo từng luồng gió mát.
Hoa hồng trong sân nở rộ, đủ màu sắc, mùi thức ăn tỏa ra, khiến cả người Hạ Mộc Phồn đều thư thái.
Cho đến tận bây giờ, Tôn Tiễn Binh vẫn có cảm giác như đang mơ, không chân thực.
Ăn cơm không biết mùi, anh ta ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc Phồn: "Tiểu Hạ, hôm nay em..."
Ánh mắt Hạ Mộc Phồn như sao, chạm vào ánh mắt anh ta.
Tôn Tiễn Binh vốn là người càng căng thẳng thì càng nói nhiều, nhịn cả ngày trời, có rất nhiều lời muốn nói: "Sao em lại gan dạ như vậy? Hoàng Chí Cường hung dữ lên trông như muốn ăn thịt người vậy! Đó là nghi phạm giết người chặt người ta thành từng khúc, sao em dám xông lên đối mặt với anh ta, còn ép anh ta phải gào thét động thủ vậy? Nếu em bị thương thì cả đời này tôi và Đại Ngu đều không được yên tâm. Em là người mới, lại là con gái, lẽ ra chúng tôi phải xông lên trước, kết quả... ôi!"
Cảnh tượng Hoàng Chí Cường nghiến răng nghiến lợi lao lên bóp cổ, đến bây giờ Tôn Tiễn Binh nghĩ lại vẫn thấy lạnh sống lưng, không ngờ Hạ Mộc Phồn lại không hề sợ hãi, chỉ vài động tác đã quật ngã anh ta xuống đất.
Một đàn em dũng mãnh như vậy, anh ta chỉ có thể ngước nhìn, còn dám chỉ bảo sao?
Hạ Mộc Phồn nghiêng đầu, đuôi ngựa cũng nghiêng theo.
"Nhìn thấy Hoàng Chí Cường, em có một trực giác, hung thủ chính là anh ta. Liên tưởng đến việc anh ta bị mẹ bỏ rơi, cộng thêm người ba đã sống nương tựa vào nhau vừa mới qua đời, sự căm hận của anh ta tích tụ dẫn đến việc anh ta tức giận giết người, mối quan hệ nhân quả rõ ràng như vậy, không phải sao?"
Ngu Kính vẫn hơi khó tin: "Hoàng Chí Cường là người rất thật thà và hòa nhã, làm sao có thể giết người? Hơn nữa, đó còn là mẹ của anh ta!"
Ăn no tâm trạng tốt, Hạ Mộc Phồn nhìn Ngu Kính: "Em nhớ năm đó khi đi học, giáo sư môn điều tra đã dạy chúng ta, biết người biết mặt không biết lòng, vì vậy chúng ta phải nghi ngờ mọi thứ có lý lẽ. Nếu kết quả xét nghiệm ADN cho thấy người chết thực sự là mẹ của Hoàng Chí Cường thì về cơ bản tội danh của anh ta đã được xác định."
Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Mộc Phồn có thêm vài phần vui mừng: "Như vậy, chúng ta có được coi là lập công không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.