Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 28: Mèo Hoang
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Bà nội Dương sống ở đường Hàm Ninh, nên rất quen thuộc với khu vực đó.
Bà thấy cô gái ăn mặc lịch sự, trông giống sinh viên nên cũng không đề phòng, thế là xoay người chỉ về hướng mình vừa mới đi tới: "Ồ, cháu đi về hướng đó, đến ngã tư thì rẽ trái, thấy đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái lần nữa là đến đường Uy Ninh. Hiệu sách ở đối diện trường tiểu học, cháu đi thêm hai ba mươi mét là thấy."
Lúc quay người, khuỷu tay bị đám đông chen lấn, lúc đó bà nội Dương đang dồn hết sự chú ý vào cô gái hỏi đường nên không để ý.
Cô gái lễ phép cảm ơn rồi đi về phía trước.
Bà nội Dương cúi đầu nhìn xuống, lập tức hồn bay phách lạc——Tiểu Bảo vừa nãy còn ngoan ngoãn đứng bên chân bà đã biến mất!
Bà nội Dương hoảng hốt, bắt đầu lớn tiếng gọi tên Tiểu Bảo.
Những khách hàng xếp hàng mua bánh ngọt trước cửa hàng chỉ chú ý đến những chiếc bánh mới ra lò, hoàn toàn không để ý đứa trẻ đã đi đâu.
Ông chủ tiệm quần áo bên cạnh nói, thấy một bà mập mạp bế một đứa trẻ mập mạp đi lên một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đỗ bên đường, rồi nhanh chóng rời đi.
Ông chủ rất bực bội nói: "Trời tối nên tôi không nhìn rõ cho lắm, đứa trẻ không khóc không quấy, làm sao tôi biết là kẻ buôn người cơ chứ?"
Tiểu Bảo bị kẻ buôn người bắt cóc rồi!
Trái tim bà nội Dương như bị xé nát, bà loạng choạng chạy dọc theo đường, vừa chạy vừa hét, giọng nói vô cùng thảm thiết.
Người qua đường nhiệt tình chỉ vào biển hiệu của sở cảnh sát đường An Ninh nói: "Bà đừng chần chừ nữa, mau báo cảnh sát đi!"
Thế là bà nội Dương chạy vào sở cảnh sát.
Nghe xong lời trình bày của bà nội Dương, sở trưởng Ngụy Dũng cảm thấy vụ việc rất hóc búa.
Thứ nhất, kẻ buôn người có xe.
Từ lúc đứa trẻ mất tích đến lúc báo cảnh sát trình bày tình hình, đã trôi qua hơn hai mươi phút, đủ để chiếc xe tải nhỏ màu trắng chạy ra khỏi khu vực, rất khó truy tìm.
Thứ hai, trời tối, tầm nhìn không tốt, không có nhân chứng nào ghi nhớ biển số của chiếc xe tải nhỏ màu trắng, cũng không ai quen biết người phụ nữ mập mạp bế đứa trẻ đi, làm sao mà tìm được?
Vụ án trẻ em mất tích phải tranh thủ thời gian!
Nếu kẻ buôn người bế đứa trẻ rời khỏi khu vực thành phố muốn tìm lại quả thực như mò kim đáy bể.
May mắn là bà nội Dương mang theo một tấm ảnh của Tiểu Bảo, Ngụy Dũng lập tức cho người sao chép ảnh Tiểu Bảo, gửi fax, gọi điện thoại cầu cứu Cục Cảnh sát thành phố, nhờ đội giao thông truy tìm những chiếc xe tải nhỏ màu trắng tương tự.
Sau đó thông báo cho cảnh sát cơ động trong khu vực, cán bộ khu dân cư tham gia vào đội tìm kiếm Tiểu Bảo.
Ba mẹ Tiểu Bảo nghe tin vội đến sở cảnh sát, vừa nhìn thấy cảnh sát, Lương Lệ Châu mặt tái mét quỳ phịch xuống: "Cầu xin các anh, cầu xin các anh, nhất định phải tìm Tiểu Bảo về! Nó mới hai tuổi, nó chẳng hiểu gì cả…"
Những năm gần đây, các vụ trẻ em bị bắt cóc liên tục xảy ra trong xã hội.
Những đứa trẻ bị bắt cóc chủ yếu là trẻ em dưới sáu tuổi, có đứa bị bán xuống nông thôn, có đứa bị bán đến các thành phố khác, còn có đứa bị các băng nhóm tội phạm nuôi nhốt, chặt tay chặt chân, móc mắt, cố tình biến thành người tàn tật để đi ăn xin trên đường phố.
Đằng sau những đứa trẻ này là gia đình, số phận cũng thay đổi theo.
Có người mẹ sau khi mất con, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Có người ba kiên trì mở tiệm sửa giày mười mấy năm, chỉ để chờ ngày con trở về.
Bà thấy cô gái ăn mặc lịch sự, trông giống sinh viên nên cũng không đề phòng, thế là xoay người chỉ về hướng mình vừa mới đi tới: "Ồ, cháu đi về hướng đó, đến ngã tư thì rẽ trái, thấy đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái lần nữa là đến đường Uy Ninh. Hiệu sách ở đối diện trường tiểu học, cháu đi thêm hai ba mươi mét là thấy."
Lúc quay người, khuỷu tay bị đám đông chen lấn, lúc đó bà nội Dương đang dồn hết sự chú ý vào cô gái hỏi đường nên không để ý.
Cô gái lễ phép cảm ơn rồi đi về phía trước.
Bà nội Dương cúi đầu nhìn xuống, lập tức hồn bay phách lạc——Tiểu Bảo vừa nãy còn ngoan ngoãn đứng bên chân bà đã biến mất!
Bà nội Dương hoảng hốt, bắt đầu lớn tiếng gọi tên Tiểu Bảo.
Những khách hàng xếp hàng mua bánh ngọt trước cửa hàng chỉ chú ý đến những chiếc bánh mới ra lò, hoàn toàn không để ý đứa trẻ đã đi đâu.
Ông chủ tiệm quần áo bên cạnh nói, thấy một bà mập mạp bế một đứa trẻ mập mạp đi lên một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đỗ bên đường, rồi nhanh chóng rời đi.
Ông chủ rất bực bội nói: "Trời tối nên tôi không nhìn rõ cho lắm, đứa trẻ không khóc không quấy, làm sao tôi biết là kẻ buôn người cơ chứ?"
Tiểu Bảo bị kẻ buôn người bắt cóc rồi!
Trái tim bà nội Dương như bị xé nát, bà loạng choạng chạy dọc theo đường, vừa chạy vừa hét, giọng nói vô cùng thảm thiết.
Người qua đường nhiệt tình chỉ vào biển hiệu của sở cảnh sát đường An Ninh nói: "Bà đừng chần chừ nữa, mau báo cảnh sát đi!"
Thế là bà nội Dương chạy vào sở cảnh sát.
Nghe xong lời trình bày của bà nội Dương, sở trưởng Ngụy Dũng cảm thấy vụ việc rất hóc búa.
Thứ nhất, kẻ buôn người có xe.
Từ lúc đứa trẻ mất tích đến lúc báo cảnh sát trình bày tình hình, đã trôi qua hơn hai mươi phút, đủ để chiếc xe tải nhỏ màu trắng chạy ra khỏi khu vực, rất khó truy tìm.
Thứ hai, trời tối, tầm nhìn không tốt, không có nhân chứng nào ghi nhớ biển số của chiếc xe tải nhỏ màu trắng, cũng không ai quen biết người phụ nữ mập mạp bế đứa trẻ đi, làm sao mà tìm được?
Vụ án trẻ em mất tích phải tranh thủ thời gian!
Nếu kẻ buôn người bế đứa trẻ rời khỏi khu vực thành phố muốn tìm lại quả thực như mò kim đáy bể.
May mắn là bà nội Dương mang theo một tấm ảnh của Tiểu Bảo, Ngụy Dũng lập tức cho người sao chép ảnh Tiểu Bảo, gửi fax, gọi điện thoại cầu cứu Cục Cảnh sát thành phố, nhờ đội giao thông truy tìm những chiếc xe tải nhỏ màu trắng tương tự.
Sau đó thông báo cho cảnh sát cơ động trong khu vực, cán bộ khu dân cư tham gia vào đội tìm kiếm Tiểu Bảo.
Ba mẹ Tiểu Bảo nghe tin vội đến sở cảnh sát, vừa nhìn thấy cảnh sát, Lương Lệ Châu mặt tái mét quỳ phịch xuống: "Cầu xin các anh, cầu xin các anh, nhất định phải tìm Tiểu Bảo về! Nó mới hai tuổi, nó chẳng hiểu gì cả…"
Những năm gần đây, các vụ trẻ em bị bắt cóc liên tục xảy ra trong xã hội.
Những đứa trẻ bị bắt cóc chủ yếu là trẻ em dưới sáu tuổi, có đứa bị bán xuống nông thôn, có đứa bị bán đến các thành phố khác, còn có đứa bị các băng nhóm tội phạm nuôi nhốt, chặt tay chặt chân, móc mắt, cố tình biến thành người tàn tật để đi ăn xin trên đường phố.
Đằng sau những đứa trẻ này là gia đình, số phận cũng thay đổi theo.
Có người mẹ sau khi mất con, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Có người ba kiên trì mở tiệm sửa giày mười mấy năm, chỉ để chờ ngày con trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.