Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Chương 29: Mèo Hoang

Hồ Lục Nguyệt

01/10/2024

Có những bậc ba mẹ dán tờ rơi tìm người khắp các ngõ ngách, kiên trì vô số năm tháng.

Không biết có bao nhiêu gia đình vì con bị bắt cóc mà cãi vã, ly tán.

Không biết có bao nhiêu gia đình, ba mẹ khóc lóc thảm thiết, cuối cùng u uất mà chết, trước khi chết trong miệng vẫn lẩm bẩm tên đứa trẻ.

Máu mủ ruột thịt, con cái là sợi dây ràng buộc khó có thể cắt đứt của ba mẹ.

Kẻ buôn người chỉ bắt cóc trẻ em thôi sao? Không! Đó là báu vật và hy vọng của một gia đình.

Trong lòng Hạ Mộc Phồn có ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy.

Kẻ buôn người! Kẻ buôn người đáng ghét!

Năm đó mẹ mất tích, biết đâu cũng là do kẻ buôn người gây ra!

Phụ nữ, trẻ em đều là những nhóm người yếu thế.

Chính vì yếu đuối nên mới bị kẻ xấu bắt nạt.

Khi mẹ mất tích, Hạ Mộc Phồn còn nhỏ bất lực không làm được gì, thế nhưng bây giờ cô đã là cảnh sát.

Hạ Mộc Phồn đứng ra, nhìn chiếc áo ba lỗ màu trắng trong tay bà nội Dương: "Đây là của Tiểu Bảo đúng không?"



Nếu đây là áo ba lỗ mà Tiểu Bảo đã từng mặc, dính mùi của cậu bé, có lẽ có thể tìm chó nghiệp vụ có khứu giác nhạy bén để truy tìm.

Bà nội Dương cúi đầu nhìn chiếc áo ba lỗ vẫn luôn nắm chặt trong tay, mãi một lúc sau mới phản ứng lại: "Ồ, đúng rồi, trời nóng, Tiểu Bảo hay ra mồ hôi, tôi sợ gió đêm thổi vào bị cảm lạnh, lúc ra ngoài có mang theo một chiếc để thay. Tôi còn chưa kịp thay cho nó thì người đã mất tích rồi."

Ánh sáng trong mắt Hạ Mộc Phồn tối đi một chút.

Tiểu Bảo còn chưa mặc chiếc áo này, mùi không nồng, hơn nữa đối phương lái xe rời đi, muốn dựa vào chó nghiệp vụ để truy tìm sẽ khó khăn hơn.

Bà nội Dương nhìn chiếc áo ba lỗ, đột nhiên đau lòng, nước mắt già nua chảy dài: "Tiểu Bảo ơi, cháu đang ở đâu. Đều tại bà không tốt, không nên chỉ đường cho người khác. Ai mà ngờ chỉ một lúc như vậy, cháu đã bị người ta bế đi mất? Trời ơi, ông trời đang muốn giết tôi đây mà…"

Thích Thiệu Phong đỡ lấy mẹ, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng dù sao đây cũng là mẹ mình, nên không nỡ trách bà.

Nhưng Lương Lệ Châu không quan tâm, cô ta quay người lại, lay mạnh vai mẹ chồng, vừa khóc vừa gào: "Con đã nói với mẹ rồi, bất kể lúc nào cũng không được để Tiểu Bảo rời khỏi tầm mắt, mẹ phải luôn để mắt đến nó chứ. Cho dù mẹ có đặt nó vào giữa đám đông thì cũng phải dùng chân kẹp chặt nó lại, sao có thể để người khác bế Tiểu Bảo đi được? Trả Tiểu Bảo lại cho con——"

Bà nội Dương bị con dâu lay khiến tóc tai càng rối bù, nước mắt rơi xuống, sự căng thẳng tột độ khiến bà gần như suy sụp tinh thần, bà hét lên: "Tôi chết quách đi cho rồi! Tôi chết quách đi cho rồi! Tôi đền mạng cho cô!"

Trái tim Thích Thiệu Phong như lửa đốt, anh ta vừa ôm lấy người mẹ đang gào khóc, vừa ôm lấy người vợ đang phát điên, đau khổ van xin: "Đừng cãi nhau nữa, xin hai người đừng cãi nhau nữa."

Ngu Kính tiến lên tách bà nội Dương và Lương Lệ Châu ra: "Đừng hoảng sợ, chúng ta cùng nhau đi tìm đứa trẻ."

Ngụy Dũng gọi điện thoại xong, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cau mày.

Không thể để gia đình này tự tiêu hao nội bộ, nếu tiếp tục trì hoãn mọi manh mối sẽ bị đứt đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook