Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 19: Nghi Phạm
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Hạ Mộc Phồn không cho anh ta thời gian phản ứng: "Người là do anh giết đúng không?"
Mắt Hoàng Chí Cường lộ vẻ vô tội, ngơ ngác há miệng, chỉ vào tai mình.
Hạ Mộc Phồn ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Bà ta đã khóc đúng không?"
Sắc mặt của Hoàng Chí Cường hơi cứng đờ.
Hạ Mộc Phồn cười khẩy: "Nào, anh hãy học theo tôi, từ từ đọc một chữ này."
Cô nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mở miệng một cách chậm rãi, khoa trương nói ra một chữ.
"Mẹ!"
Trong thế giới không có âm thanh của Hoàng Chí Cường, một chữ này giống như tiếng sấm nổ vang.
Mẹ, một từ ngữ ấm áp và yêu thương biết bao. Nhưng lại giống như dao găm đâm một cách chuẩn xác vào trái tim của anh ta.
Hoàng Chí Cường mặt mày đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt lộ vẻ tức giận, dùng hết sức hét lên: "Cút! Tôi không có mẹ!"
Vì quá cố gắng, cổ họng anh ta phát ra tiếng rít, giọng điệu vừa gấp vừa nhanh.
Hạ Mộc Phồn quay đầu nhìn Nhạc Uyên.
Nhạc Uyên không trách cô hấp tấp mà khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Ban nãy Hạ Mộc Phồn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Đối mặt với người bị điếc, phải thẩm vấn như thế nào?
Vì giao tiếp không thông suốt, ngôn ngữ phải súc tích, chỉ thẳng vào trọng tâm.
Vậy thì điểm yếu nhất, dễ bị tổn thương nhất trong lòng Hoàng Chí Cường là gì?
Đằng sau sự hận thù, thường là cầu mà không được.
Càng khao khát lại càng căm ghét.
Hoàng Chí Cường giết mẹ, không thể nào trong lòng không gợn sóng.
Lý do anh ta giả vờ ngây ngốc trước mặt cảnh sát chỉ là để che giấu nỗi sợ hãi, lo lắng, tội lỗi và đau khổ trong lòng sau khi đã giết mẹ.
Để phá vỡ lớp ngụy trang này, chỉ cần một chữ.
—— Mẹ.
Lần đầu tiên đối mặt với hung thủ, Hạ Mộc Phồn cũng không nắm chắc, vì vậy cô dùng ánh mắt để xin ý kiến của Nhạc Uyên.
Nhạc Uyên không ngăn cản, vậy thì hành động của cô là được phép.
Điều này đã tiếp thêm dũng khí cho Hạ Mộc Phồn, đối mặt với sự tức giận của Hoàng Chí Cường, cô không lùi nửa bước mà chỉ một ngón tay vào mình, sau đó chỉ vào đối phương, ra hiệu: Làm theo tôi.
Hạ Mộc Phồn tiếp tục mở miệng thốt ra một chữ đã chôn sâu dưới đáy lòng: "Mẹ!"
Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?
Trong lòng Hạ Mộc Phồn, một chữ này cũng gợi lên vô số hồi ức.
Mẹ của Hạ Mộc Phồn tên là Từ Thục Mỹ, người như tên, hiền lành xinh đẹp.
Từ Thục Mỹ học hết cấp hai, ở nông thôn được coi là người có học thức.
Tính tình của bà dịu dàng, thích đọc sách, trong bụng có rất nhiều câu chuyện.
Đến tận bây giờ, Hạ Mộc Phồn vẫn nhớ, những buổi tối mùa hè ra ngoài hóng mát, mẹ ôm cô vào lòng, chỉ vào những vì sao trên trời dỗ dành cô: "Con nhìn thấy không? Đó là dải Ngân Hà, hai bên dải Ngân Hà mỗi bên có một ngôi sao sáng, một ngôi sao là Ngưu Lang một ngôi sao là Chức Nữ, bên cạnh sao Ngưu Lang có hai ngôi sao nhỏ, là con của họ. Sau khi cả nhà bị Vương Mẫu Nương Nương dùng dải Ngân Hà chia cắt, hàng năm vào ngày mười lăm tháng tám, chim chóc sẽ bắc một cây cầu gọi là cầu Ô Thước để họ gặp nhau."
Lớn lên trong những câu chuyện của mẹ, Hạ Mộc Phồn cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thôn.
Mắt Hoàng Chí Cường lộ vẻ vô tội, ngơ ngác há miệng, chỉ vào tai mình.
Hạ Mộc Phồn ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Bà ta đã khóc đúng không?"
Sắc mặt của Hoàng Chí Cường hơi cứng đờ.
Hạ Mộc Phồn cười khẩy: "Nào, anh hãy học theo tôi, từ từ đọc một chữ này."
Cô nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mở miệng một cách chậm rãi, khoa trương nói ra một chữ.
"Mẹ!"
Trong thế giới không có âm thanh của Hoàng Chí Cường, một chữ này giống như tiếng sấm nổ vang.
Mẹ, một từ ngữ ấm áp và yêu thương biết bao. Nhưng lại giống như dao găm đâm một cách chuẩn xác vào trái tim của anh ta.
Hoàng Chí Cường mặt mày đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt lộ vẻ tức giận, dùng hết sức hét lên: "Cút! Tôi không có mẹ!"
Vì quá cố gắng, cổ họng anh ta phát ra tiếng rít, giọng điệu vừa gấp vừa nhanh.
Hạ Mộc Phồn quay đầu nhìn Nhạc Uyên.
Nhạc Uyên không trách cô hấp tấp mà khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Ban nãy Hạ Mộc Phồn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Đối mặt với người bị điếc, phải thẩm vấn như thế nào?
Vì giao tiếp không thông suốt, ngôn ngữ phải súc tích, chỉ thẳng vào trọng tâm.
Vậy thì điểm yếu nhất, dễ bị tổn thương nhất trong lòng Hoàng Chí Cường là gì?
Đằng sau sự hận thù, thường là cầu mà không được.
Càng khao khát lại càng căm ghét.
Hoàng Chí Cường giết mẹ, không thể nào trong lòng không gợn sóng.
Lý do anh ta giả vờ ngây ngốc trước mặt cảnh sát chỉ là để che giấu nỗi sợ hãi, lo lắng, tội lỗi và đau khổ trong lòng sau khi đã giết mẹ.
Để phá vỡ lớp ngụy trang này, chỉ cần một chữ.
—— Mẹ.
Lần đầu tiên đối mặt với hung thủ, Hạ Mộc Phồn cũng không nắm chắc, vì vậy cô dùng ánh mắt để xin ý kiến của Nhạc Uyên.
Nhạc Uyên không ngăn cản, vậy thì hành động của cô là được phép.
Điều này đã tiếp thêm dũng khí cho Hạ Mộc Phồn, đối mặt với sự tức giận của Hoàng Chí Cường, cô không lùi nửa bước mà chỉ một ngón tay vào mình, sau đó chỉ vào đối phương, ra hiệu: Làm theo tôi.
Hạ Mộc Phồn tiếp tục mở miệng thốt ra một chữ đã chôn sâu dưới đáy lòng: "Mẹ!"
Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?
Trong lòng Hạ Mộc Phồn, một chữ này cũng gợi lên vô số hồi ức.
Mẹ của Hạ Mộc Phồn tên là Từ Thục Mỹ, người như tên, hiền lành xinh đẹp.
Từ Thục Mỹ học hết cấp hai, ở nông thôn được coi là người có học thức.
Tính tình của bà dịu dàng, thích đọc sách, trong bụng có rất nhiều câu chuyện.
Đến tận bây giờ, Hạ Mộc Phồn vẫn nhớ, những buổi tối mùa hè ra ngoài hóng mát, mẹ ôm cô vào lòng, chỉ vào những vì sao trên trời dỗ dành cô: "Con nhìn thấy không? Đó là dải Ngân Hà, hai bên dải Ngân Hà mỗi bên có một ngôi sao sáng, một ngôi sao là Ngưu Lang một ngôi sao là Chức Nữ, bên cạnh sao Ngưu Lang có hai ngôi sao nhỏ, là con của họ. Sau khi cả nhà bị Vương Mẫu Nương Nương dùng dải Ngân Hà chia cắt, hàng năm vào ngày mười lăm tháng tám, chim chóc sẽ bắc một cây cầu gọi là cầu Ô Thước để họ gặp nhau."
Lớn lên trong những câu chuyện của mẹ, Hạ Mộc Phồn cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.