Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Chương 20: Hận Thù

Hồ Lục Nguyệt

01/10/2024

Nhưng, khoảng thời gian hạnh phúc như vậy đã đột ngột dừng lại vào ngày 11 tháng 3 năm 1980.

Ba làm việc tại nhà máy gạch ở thị trấn, ngày nào mẹ cũng mang cơm trưa đến cho ba.

Hôm đó Hạ Mộc Phồn ngồi ở bậc cửa đợi mẹ về, đợi đến khi mặt trời lặn, đợi đến khi ba tan sở về, vẫn không thấy mẹ đâu cả.

Hạ Mộc Phồn khóc từ nhà ra đến đầu thôn, ôm chặt lấy cây hòe lớn khóc suốt một đêm, ai đến dỗ cũng không nghe, chỉ biết hét về phía những con quạ trên cây: "Trả mẹ tôi lại đây! Trả mẹ tôi lại đây!"

Không ai biết Từ Thục Mỹ đã đi đâu.

Cảnh sát trong sở cảnh sát địa phương đã đến hai lần, cuối cùng đưa ra kết luận là mất tích.

Có người nghi ngờ bà bị bọn buôn người bắt cóc trên đường đi đưa cơm. Có người nghi ngờ bà bỏ trốn cùng một tên lưu manh trong thôn. Còn có người nghi ngờ bà không chịu được cảnh nghèo khổ ở quê nên bỏ chồng bỏ con chạy lên thành phố hưởng phúc.

Hạ Mộc Phồn tuyệt đối không tin rằng mẹ sẽ bỏ cô mà đi.

Chắc chắn là có người đã hại mẹ. Hoặc là, có người đã lừa gạt bắt cóc mẹ.

Mười lăm năm trôi qua, ba lấy vợ mới, sinh thêm con, quên mất mẹ.

Cái tên Từ Thục Mỹ đã bị gạch bỏ trong sổ hộ khẩu.

Dân làng cũng quên mất rằng từng có một người phụ nữ tên Từ Thục Mỹ, đã lấy chồng ở đội ba, đại đội Tân Chương, huyện Hội.

Vật đổi sao dời, huyện Hội biến thành thành phố Hội, đại đội Tân Chương biến thành thôn Tân Chương, đội ba biến thành xóm Ba Nhà.



Nhưng nỗi nhớ của Hạ Mộc Phồn mãi mãi không thay đổi.

Tất cả mọi người đều quên mất bà nhưng Hạ Mộc Phồn vẫn luôn nhớ.

Mẹ tên là Từ Thục Mỹ.

Nếu bà còn sống, năm nay vừa tròn bốn mươi ba tuổi.

Bà hơi mập, ôm vào đầy đặn.

Quần áo của bà luôn được giặt rất sạch, có mùi nắng.

Người chết là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi.

Bà ta là mẹ của Hoàng Chí Cường.

Bà ta đã bị con trai giết chết.

—— Chỉ cần nghĩ đến đây, Hạ Mộc Phồn không kìm được mà run rẩy.

Nhất định phải ép Hoàng Chí Cường khai ra, nhất định phải bắt cho bằng được tên hung thủ tàn nhẫn này! Đôi mắt sáng ngời của Hạ Mộc Phồn như ngọn lửa đang cháy hừng hực, thiêu rụi mọi sự ngụy trang của Hoàng Chí Cường.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

"Mẹ..."



Hạ Mộc Phồn lặp lại một chữ này.

Trẻ sơ sinh học nói, âm tiết phát ra đầu tiên là "mẹ"

Môi tự nhiên mở ra, lưỡi đặt phẳng, luồng khí từ kẽ môi thổi ra, có thể phát ra âm "mẹ."

Mỗi ngôn ngữ trên thế giới đều có đặc điểm riêng nhưng một chữ mẹ lại rất giống nhau.

Một chữ này như búa tạ, không ngừng đập vào trái tim của Hoàng Chí Cường.

Cuối cùng, trái tim được bọc trong một lớp vỏ cứng cũng nứt ra một khe hở.

Mà lớp vỏ cứng này mang tên hận thù.

Nước mắt lăn dài trên má Hoàng Chí Cường.

Mặt anh ta tái nhợt, răng bắt đầu va vào nhau.

Lạch cạch lạch cạch...

Cơn run rẩy như gợn sóng trên mặt nước, dần lan ra toàn thân.

Đầu tiên là môi, sau đó là má, rồi đến vai, tay, chân...

Hoàng Chí Cường ngây người nhìn môi của Hạ Mộc Phồn đang mấp máy, toàn thân không kìm được run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook