Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Chương 7: Túi Rác (2)

Hồ Lục Nguyệt

01/10/2024

Tất cả toát lên vẻ vô cùng quái dị, như có một đám sương mù đen bao trùm lên ngõ Hoa Tiêu yên bình này.

Sau khi báo cáo với Cục Cảnh sát, lại kéo dây cảnh giới, Ngu Kính và Tôn Tiễn Binh cùng nhìn về phía sở trưởng: “Sở trưởng Ngụy, tiếp theo chúng ta phải làm sao? Cứ chờ thôi sao?”

Ngụy Dũng cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau khi hỏi rõ tình hình, nhiều năm kinh nghiệm phá án khiến ông phản ứng nhanh chóng: “Đại Ngu, liên hệ với Cục Vệ sinh Môi trường, sáng nay dừng thu gom rác.”

Ngu Kính lập tức đứng nghiêm: “Rõ!”

Ngụy Dũng nhìn ba cảnh sát khu vực mặt tái nhợt: “Các cậu đi hỏi thăm những người dân xung quanh, từ tối hôm qua đến rạng sáng nay có nhìn thấy ai vứt những túi rác màu đen như thế này không.”

Năm túi rác nặng như vậy, không thể xách một hơi đến vứt đi, chắc chắn phải chuyển từng chuyến một, hoặc dùng xe đẩy, nếu có nhân chứng, dù chỉ nhìn thấy một bóng lưng, cũng có thể cung cấp manh mối phá án.

Ba cảnh sát khu vực đồng thanh đáp lại, đi vào đám đông bắt đầu hỏi thăm.

Ngụy Dũng lại nhìn về phía Tôn Tiễn Binh: “Cậu và Tiểu Hạ đi dọc đường An Ninh tìm kiếm, xem còn có túi rác nào tương tự không.”

“Rõ!”

Tôn Tiễn Binh quay đầu ra hiệu cho Hạ Mộc Phồn đi theo.

Ngụy Dũng dặn dò họ: “Nếu phát hiện bất thường, đừng di chuyển, tránh phá hỏng hiện trường.”



Lúc này Hạ Mộc Phồn cũng nhận ra, lúc nãy cô lấy túi rác ra khỏi thùng rác mà không đeo găng tay. Nếu trên túi rác có dấu vân tay thì có lẽ đã bị phá hỏng rồi.

Tôn Tiễn Binh hỏi: “Nhưng mà, trong thùng rác toàn là những túi đen như vậy, nếu tôi không mở ra thì làm sao biết túi nào đựng thịt?” Một chữ “Thịt” thốt ra, nỗi sợ hãi trong lòng anh ta trỗi dậy, anh ta bắt đầu nôn khan.

Ngụy Dũng im lặng một lúc, gật đầu: “Vậy thì cứ chờ đã, chúng ta bảo vệ hiện trường, thông báo cho bên phía Cục Cảnh sát cử chó nghiệp vụ đến.”

Tôn Tiễn Binh lập tức nói: “Vâng.”

Nhưng trong mắt Hạ Mộc Phồn lại ánh lên tia sáng nóng lòng muốn thử: “Sở trưởng Ngụy, trời nóng, thịt không để được lâu, tôi ngửi thấy rồi, để tôi đi tìm thử nhé.” Cơ hội lập công đang ở trước mắt, sao cô có thể bỏ qua được?

Ngụy Dũng nhìn Hạ Mộc Phồn thường ngày lười biếng: “Cái mũi của cô còn thính hơn cả chó nghiệp vụ sao? Nào, nói đi, trong thùng rác có nhiều thứ bẩn thỉu như vậy chất đống lại với nhau, làm sao cô có thể phán đoán được những miếng thịt này có vấn đề?”

Hạ Mộc Phồn thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngụy Dũng.

“Bên cạnh thùng rác có chó hoang đi lại, thấy có người đến mà vẫn không chịu đi, điều này rõ ràng là không bình thường. Bình thường thì chó hoang ở thành phố rất sợ người, rốt cuộc là thứ gì khiến chúng bất chấp nguy cơ bị đuổi đi mà vẫn phải lục lọi trong thùng rác?”

“Tôi lại gần ngửi, ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt, mùi này mặc dù bị mùi hôi thối của rác thải che lấp nhưng vẫn có thể phân biệt được độ tươi mới của nó khá cao. Lúc đó tôi nghĩ, đây hẳn là thứ khiến chó hoang bám riết không buông.”

“Đến bên thùng rác, tôi thấy một cái túi bị chó hoang kéo lên trên những túi rác màu đen, mùi máu tanh rất nồng. Tôi nhấc lên, chỉ cần nhìn hình dạng túi là có thể phán đoán được không phải xương vô dụng đã lọc hết thịt, mà là thịt nhiều xương ít, một túi này nặng trịch, ít nhất cũng phải năm cân.”

Nói xong phát hiện của mình, Hạ Mộc Phồn nhìn quanh môi trường xung quanh ngõ Hoa Tiêu: “Ông xem, mặt đường ngõ Hoa Tiêu hư hỏng nghiêm trọng, trên ngõ dây điện, dây điện thoại giăng khắp nơi, rõ ràng là điều kiện sống của người dân ở đây không được tốt lắm, quen sống tiết kiệm, ai lại vứt thịt tươi vào thùng rác chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook