Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 8: Túi Rác (3)
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Hạ Mộc Phồn dáng người cao ráo, mắt sáng, giọng nói trong trẻo, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chuyện bất thường ắt có điều khác lạ, vì vậy tôi phán đoán, những thịt này có vấn đề. Nếu đây là thi thể người, chỉ năm túi chắc chắn không phải là toàn bộ, nhất định còn nhiều hơn nữa. Một túi năm cân không nhẹ, đối phương hẳn là dùng công cụ để vận chuyển, hắn ta sợ bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ không kéo dài lộ trình vứt xác, vì vậy... Những phần thi thể còn lại vẫn ở gần đây.”
Ngu Kính và Tôn Tiễn Binh trao đổi ánh mắt với nhau.
Bình thường ngồi trong văn phòng, Hạ Mộc Phồn ít nói, không thích giao tiếp với mọi người, còn tưởng cô tính cách hướng nội, không giỏi ăn nói. Hôm nay mới phát hiện, cô không phải là không thích nói, chỉ là chưa gặp được thứ mình hứng thú.
Ngụy Dũng hơi kinh ngạc.
Nữ cảnh sát mới được phân công đến này đầu óc minh mẫn, tư duy chặt chẽ, thật hiếm có.
“Ừm, phát hiện bất thường lập tức truy tra, đây là tố chất nghề nghiệp của cảnh sát hình sự. Nếu như cô muốn tìm, vậy thì cứ đi tìm đi.”
Hạ Mộc Phồn ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm chào: “Rõ!”
Vừa nãy người đông, lũ chim đều bị dọa bay mất, bây giờ hiện trường dần được kiểm soát, trên cây lại bay đến mấy con chim sẻ.
[Con người đang làm gì thế? Sao mà đông đúc thế.]
[Trong cái túi rác màu đen kia có thịt, bọn họ đang tìm đấy.]
[Lũ chó hoang chạy đến ngõ Quế Hoa, ngõ Hồng Gia, ngõ Xương Phong và ngõ Song Đồng rồi, chắc là ở đó còn có nữa.]
Nghe đến đây, khóe miệng Hạ Mộc Phồn cong lên, quay đầu nói với Tôn Tiễn Binh: “Đi thôi!”
Theo chỉ dẫn của lũ chim, đi về phía tây theo đường An Ninh, Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh lần lượt phát hiện thêm mấy cái túi rác màu đen trong thùng rác ở đầu ngõ Quế Hoa, ngõ Hồng Gia, ngõ Xương Phong, ngõ Song Đồng nối với đường lớn, Hạ Mộc Phồn đeo găng tay nhấc túi lên.
Túi nặng trịch, rỉ nước máu.
Giống hệt như cái phát hiện ở ngõ Hoa Tiêu.
Một lần nữa chứng thực được phỏng đoán của mình, Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh nhìn nhau, bảo đồng nghiệp phong tỏa hiện trường, quay về ngõ Hoa Tiêu xin tăng viện.
Hai người còn chưa đi đến đầu ngõ thì đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Đội Hình sự Trinh sát của Cục Cảnh sát thành phố đã đến hiện trường.
Cùng với việc ngày càng có nhiều xe cảnh sát tập trung lại, người dân xung quanh đứng ngoài vòng cảnh giới, vẻ mặt căng thẳng, tò mò dò hỏi, bàn tán.
“Chuyện gì thế? Sao lại có nhiều cảnh sát đến thế.”
“Thấy không? Nhiều túi rác thế kia, tanh quá~”
“Không phải là giết người rồi chặt xác chứ? Ôi, thật là đáng sợ! Tôi ở ngõ Hoa Tiêu nhiều năm như vậy rồi, chưa từng nghe nói đến chuyện như thế này.”
Hai pháp y xách theo hộp kiểm nghiệm đến hiện trường.
Đi đầu là pháp y lão luyện của cục thành phố Cố Thiếu Kỳ, người xách hộp là đồ đệ của anh, Chu Duy.
Cố Thiếu Kỳ cao gầy, vai rộng chân dài, mặc một chiếc áo blouse trắng, bước chân không lớn nhưng đi lại như gió, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người có mặt tại hiện trường.
Chu Duy mở hộp kiểm nghiệm, Cố Thiếu Kỳ đeo găng tay cao su, khom người xuống, tập trung quan sát những miếng thịt trên mặt đất, mí mắt hơi cụp xuống, lông mi rung động, phủ xuống một bóng tối ở mí mắt, có một cảm giác sâu thẳm, bí ẩn.
Tôn Tiễn Binh vốn định gọi người chuyển những túi rác màu đen đi nhưng rất nhanh đã bị chuyển hướng sự chú ý, đến gần bên Hạ Mộc Phồn nói nhỏ: “Em thấy chưa? Đó chính là pháp y duy nhất của Cục Cảnh sát thành phố chúng ta, có bằng thạc sĩ, Cố Thiếu Kỳ, rất lợi hại, không có nguyên nhân tử vong nào mà anh ta không điều tra ra được!”
Hạ Mộc Phồn nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Thiếu Kỳ.
Đã hơn mười giờ sáng, ánh nắng chói chang, mặt đất nóng như rang.
Ngu Kính và Tôn Tiễn Binh trao đổi ánh mắt với nhau.
Bình thường ngồi trong văn phòng, Hạ Mộc Phồn ít nói, không thích giao tiếp với mọi người, còn tưởng cô tính cách hướng nội, không giỏi ăn nói. Hôm nay mới phát hiện, cô không phải là không thích nói, chỉ là chưa gặp được thứ mình hứng thú.
Ngụy Dũng hơi kinh ngạc.
Nữ cảnh sát mới được phân công đến này đầu óc minh mẫn, tư duy chặt chẽ, thật hiếm có.
“Ừm, phát hiện bất thường lập tức truy tra, đây là tố chất nghề nghiệp của cảnh sát hình sự. Nếu như cô muốn tìm, vậy thì cứ đi tìm đi.”
Hạ Mộc Phồn ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm chào: “Rõ!”
Vừa nãy người đông, lũ chim đều bị dọa bay mất, bây giờ hiện trường dần được kiểm soát, trên cây lại bay đến mấy con chim sẻ.
[Con người đang làm gì thế? Sao mà đông đúc thế.]
[Trong cái túi rác màu đen kia có thịt, bọn họ đang tìm đấy.]
[Lũ chó hoang chạy đến ngõ Quế Hoa, ngõ Hồng Gia, ngõ Xương Phong và ngõ Song Đồng rồi, chắc là ở đó còn có nữa.]
Nghe đến đây, khóe miệng Hạ Mộc Phồn cong lên, quay đầu nói với Tôn Tiễn Binh: “Đi thôi!”
Theo chỉ dẫn của lũ chim, đi về phía tây theo đường An Ninh, Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh lần lượt phát hiện thêm mấy cái túi rác màu đen trong thùng rác ở đầu ngõ Quế Hoa, ngõ Hồng Gia, ngõ Xương Phong, ngõ Song Đồng nối với đường lớn, Hạ Mộc Phồn đeo găng tay nhấc túi lên.
Túi nặng trịch, rỉ nước máu.
Giống hệt như cái phát hiện ở ngõ Hoa Tiêu.
Một lần nữa chứng thực được phỏng đoán của mình, Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh nhìn nhau, bảo đồng nghiệp phong tỏa hiện trường, quay về ngõ Hoa Tiêu xin tăng viện.
Hai người còn chưa đi đến đầu ngõ thì đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Đội Hình sự Trinh sát của Cục Cảnh sát thành phố đã đến hiện trường.
Cùng với việc ngày càng có nhiều xe cảnh sát tập trung lại, người dân xung quanh đứng ngoài vòng cảnh giới, vẻ mặt căng thẳng, tò mò dò hỏi, bàn tán.
“Chuyện gì thế? Sao lại có nhiều cảnh sát đến thế.”
“Thấy không? Nhiều túi rác thế kia, tanh quá~”
“Không phải là giết người rồi chặt xác chứ? Ôi, thật là đáng sợ! Tôi ở ngõ Hoa Tiêu nhiều năm như vậy rồi, chưa từng nghe nói đến chuyện như thế này.”
Hai pháp y xách theo hộp kiểm nghiệm đến hiện trường.
Đi đầu là pháp y lão luyện của cục thành phố Cố Thiếu Kỳ, người xách hộp là đồ đệ của anh, Chu Duy.
Cố Thiếu Kỳ cao gầy, vai rộng chân dài, mặc một chiếc áo blouse trắng, bước chân không lớn nhưng đi lại như gió, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người có mặt tại hiện trường.
Chu Duy mở hộp kiểm nghiệm, Cố Thiếu Kỳ đeo găng tay cao su, khom người xuống, tập trung quan sát những miếng thịt trên mặt đất, mí mắt hơi cụp xuống, lông mi rung động, phủ xuống một bóng tối ở mí mắt, có một cảm giác sâu thẳm, bí ẩn.
Tôn Tiễn Binh vốn định gọi người chuyển những túi rác màu đen đi nhưng rất nhanh đã bị chuyển hướng sự chú ý, đến gần bên Hạ Mộc Phồn nói nhỏ: “Em thấy chưa? Đó chính là pháp y duy nhất của Cục Cảnh sát thành phố chúng ta, có bằng thạc sĩ, Cố Thiếu Kỳ, rất lợi hại, không có nguyên nhân tử vong nào mà anh ta không điều tra ra được!”
Hạ Mộc Phồn nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Thiếu Kỳ.
Đã hơn mười giờ sáng, ánh nắng chói chang, mặt đất nóng như rang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.