Thập Niên 90: Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp
Chương 40: Gán Ghép 3
Hoán Nhược Quân
22/07/2023
Cố Quyên còn nói: "Đúng rồi, cô nghe nói có chuyện này, Ngao Văn còn trẻ mà đã bị thận hư, cháu có biết chuyện này không?"
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, Cố Ngao Văn bị hư thận ngay cả cô nhỏ của cậu ta cũng biết.
Lâm Bạch Thanh nhìn cười: "Cháu điều trị cho cậu ấy, đang uống thuốc."
"Vậy thì đúng rồi, nó mới có bao nhiêu tuổi chứ." Cố Quyên bĩu môi nói: "Cô thấy xấu hổ khi nói về nó."
Dừng một chút, lại thở dài một hơi: "Cô nghe nói Vệ Quốc..."
Dù sao cũng là người một nhà, nói một nửa, Cố Quyên không nói tiếp, nhưng Lâm Bạch Thanh đoán được, công an giam giữ sẽ thông báo cho người nhà, cho nên chắc Cố Quyên với ông Ba đã biết chuyện Cố Vệ Quốc bị bắt.
Quả nhiên lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài của ông Ba ngoài cửa sổ: "Haizz" —
Trách không được ông thở dài, ngày mai chính là giỗ trăm ngày, trước mắt có tổng cộng ba cháu trai, một người hư thận cả ngõ Nam Chi ai cũng biết, còn một người vì chạy đi tìm cách làm ăn làm giàu mà bị cảnh sát giam giữ.
Mặc dù ông Ba có mối quan hệ có thể đưa Cố Vệ Quốc ra ngoài, nhưng trong lòng ông vô cùng tức giận.
Đây là cháu trai ruột của ông, đưa cháu tâm đắc nhất của ông, đã đến thì trốn luôn đi, không thấy bóng người.
Ông Ba không hiểu nổi, trung y là quốc túy, tại sao những người trẻ bây giờ đều coi thường.
Ông Ba bước từng bước muốn đi ra ngoài, Cố Quyên vội vàng nói: "Cha, chân của cha vừa mới khỏi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, đừng đi lung tung nữa."
"Để ông Ba đi lại một chút, vận động nhiều có lợi tránh phù nề, đi lại một chút tốt cho sức khỏe." Lâm Bạch Thanh nói.
Ông Ba đi dạo bên ngoài một vòng rồi quay lại, nhấc quần nhìn thử, chân đã nhỏ đi một vòng.
Cố Quyên cảm thán phương pháp y học của Lâm Bạch Thanh rất thần kỳ, nhưng vẫn cảm thấy vừa đủ, không nên đi đường quá nhiều, có lẽ lúc này nên nằm nghỉ ngơi, nhưng thật ra lưu thông khí huyết tiêu phù nề, vận động thích hợp sẽ có lợi cho việc này.
Nhưng chỉ như thế thì không được, chân ông ấy vẫn còn sưng cực kỳ, hơn nữa các bệnh còn phân biệt bên trong và bên ngoài, chân đau là bên ngoài nhưng mấu chốt ở đâu vẫn cần bắt mạch, bốc thuốc điều trị từ bên trong cho ông Ba.
Ông Ba để cô bắt mạch, nghe cô giảng giải nguyên nhân gây bệnh, trong cuộc sống sinh hoạt bình thường cần lưu ý những gì cùng với việc bản thân cô muốn bốc loại thuốc nào để điều trị cho ông ấy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Bạch Thanh, nếu không tiếp tục nhận Linh Lan Đường, cháu cũng có thể nhận một công việc chính thức, đi làm ở đơn vị nhà nước."
Lâm Bạch Thanh học ở trường đại học, đương nhiên có thể được phân công việc, nếu học lên cao hơn còn có thể nhận vào bệnh viện quân y.
"Đương nhiên, tất cả bệnh viện ở thành phố Đông Hải đều có thể vào." Cô nói.
Ông Ba gật đầu: "Cháu ở lại vì ơn anh cả cứu mạng cháu, nhưng người hiểu đạo lý trong nhà họ Cố lại không được mấy người, quá hồ đồ!"
Lũ con cháu ngu xuẩn, không biết một bác sĩ có thể cứu sống mạng người ngay thời khắc mấu chốt đang ở trước mặt, chỉ muốn bán nhà chia tiền.
Lâm Bạch Thanh chỉ cười không nói.
Ông Ba hô lớn: "Vệ Quân?"
Một thằng nhóc tiến đến, quần jeans áo sơmi caro, vừa cao vừa to: "Ông ơi, cháu ở đây."
"Lát nữa chú nhỏ của cháu tới, ông muốn ăn cơm trưa với nó, cháu với Bạch Thanh đi bốc thuốc đi."
"Vâng." Thằng nhóc kia cau mày nói.
Cậu tên Cố Vệ Quân, chính là người bị ông Ba cưỡng ép bắt lên máy bay, kéo về đây để gán ghép.
Kiếp trước cậu chỉ dùng đôi mắt vừa u oán vừa đáng thương kia khiến Lâm Bạch Thanh sinh lòng thương xót, buông tha cho cậu.
Đương nhiên đời này cô cũng không muốn Bá vương ngạnh thượng cung.
Hai người cùng ra cửa, yên lặng bước đi, vừa hay gặp được Cố Bồi cầm theo một cái túi đi vào trong ngõ.
Cố Vệ Quân chỉ từng thấy chú nhỏ một lần, cũng không quá thân thiết, Lâm Bạch Thanh lại cười gọi anh: "Chào chú nhỏ."
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, Cố Ngao Văn bị hư thận ngay cả cô nhỏ của cậu ta cũng biết.
Lâm Bạch Thanh nhìn cười: "Cháu điều trị cho cậu ấy, đang uống thuốc."
"Vậy thì đúng rồi, nó mới có bao nhiêu tuổi chứ." Cố Quyên bĩu môi nói: "Cô thấy xấu hổ khi nói về nó."
Dừng một chút, lại thở dài một hơi: "Cô nghe nói Vệ Quốc..."
Dù sao cũng là người một nhà, nói một nửa, Cố Quyên không nói tiếp, nhưng Lâm Bạch Thanh đoán được, công an giam giữ sẽ thông báo cho người nhà, cho nên chắc Cố Quyên với ông Ba đã biết chuyện Cố Vệ Quốc bị bắt.
Quả nhiên lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài của ông Ba ngoài cửa sổ: "Haizz" —
Trách không được ông thở dài, ngày mai chính là giỗ trăm ngày, trước mắt có tổng cộng ba cháu trai, một người hư thận cả ngõ Nam Chi ai cũng biết, còn một người vì chạy đi tìm cách làm ăn làm giàu mà bị cảnh sát giam giữ.
Mặc dù ông Ba có mối quan hệ có thể đưa Cố Vệ Quốc ra ngoài, nhưng trong lòng ông vô cùng tức giận.
Đây là cháu trai ruột của ông, đưa cháu tâm đắc nhất của ông, đã đến thì trốn luôn đi, không thấy bóng người.
Ông Ba không hiểu nổi, trung y là quốc túy, tại sao những người trẻ bây giờ đều coi thường.
Ông Ba bước từng bước muốn đi ra ngoài, Cố Quyên vội vàng nói: "Cha, chân của cha vừa mới khỏi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, đừng đi lung tung nữa."
"Để ông Ba đi lại một chút, vận động nhiều có lợi tránh phù nề, đi lại một chút tốt cho sức khỏe." Lâm Bạch Thanh nói.
Ông Ba đi dạo bên ngoài một vòng rồi quay lại, nhấc quần nhìn thử, chân đã nhỏ đi một vòng.
Cố Quyên cảm thán phương pháp y học của Lâm Bạch Thanh rất thần kỳ, nhưng vẫn cảm thấy vừa đủ, không nên đi đường quá nhiều, có lẽ lúc này nên nằm nghỉ ngơi, nhưng thật ra lưu thông khí huyết tiêu phù nề, vận động thích hợp sẽ có lợi cho việc này.
Nhưng chỉ như thế thì không được, chân ông ấy vẫn còn sưng cực kỳ, hơn nữa các bệnh còn phân biệt bên trong và bên ngoài, chân đau là bên ngoài nhưng mấu chốt ở đâu vẫn cần bắt mạch, bốc thuốc điều trị từ bên trong cho ông Ba.
Ông Ba để cô bắt mạch, nghe cô giảng giải nguyên nhân gây bệnh, trong cuộc sống sinh hoạt bình thường cần lưu ý những gì cùng với việc bản thân cô muốn bốc loại thuốc nào để điều trị cho ông ấy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Bạch Thanh, nếu không tiếp tục nhận Linh Lan Đường, cháu cũng có thể nhận một công việc chính thức, đi làm ở đơn vị nhà nước."
Lâm Bạch Thanh học ở trường đại học, đương nhiên có thể được phân công việc, nếu học lên cao hơn còn có thể nhận vào bệnh viện quân y.
"Đương nhiên, tất cả bệnh viện ở thành phố Đông Hải đều có thể vào." Cô nói.
Ông Ba gật đầu: "Cháu ở lại vì ơn anh cả cứu mạng cháu, nhưng người hiểu đạo lý trong nhà họ Cố lại không được mấy người, quá hồ đồ!"
Lũ con cháu ngu xuẩn, không biết một bác sĩ có thể cứu sống mạng người ngay thời khắc mấu chốt đang ở trước mặt, chỉ muốn bán nhà chia tiền.
Lâm Bạch Thanh chỉ cười không nói.
Ông Ba hô lớn: "Vệ Quân?"
Một thằng nhóc tiến đến, quần jeans áo sơmi caro, vừa cao vừa to: "Ông ơi, cháu ở đây."
"Lát nữa chú nhỏ của cháu tới, ông muốn ăn cơm trưa với nó, cháu với Bạch Thanh đi bốc thuốc đi."
"Vâng." Thằng nhóc kia cau mày nói.
Cậu tên Cố Vệ Quân, chính là người bị ông Ba cưỡng ép bắt lên máy bay, kéo về đây để gán ghép.
Kiếp trước cậu chỉ dùng đôi mắt vừa u oán vừa đáng thương kia khiến Lâm Bạch Thanh sinh lòng thương xót, buông tha cho cậu.
Đương nhiên đời này cô cũng không muốn Bá vương ngạnh thượng cung.
Hai người cùng ra cửa, yên lặng bước đi, vừa hay gặp được Cố Bồi cầm theo một cái túi đi vào trong ngõ.
Cố Vệ Quân chỉ từng thấy chú nhỏ một lần, cũng không quá thân thiết, Lâm Bạch Thanh lại cười gọi anh: "Chào chú nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.