Thập Niên 90: Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp
Chương 41: Thuốc Mồi 1
Hoán Nhược Quân
23/07/2023
Cố Bồi ngừng lại: "Bạch Thanh phải đi ra ngoài sao?"
Cố Vệ Quân liếc nhìn thấy một người đàn ông vừa cao vừa gầy, trắng trẻo và sạch sẽ, cả người còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng của một người đàn ông. Bởi vì người đàn ông này rất đẹp trai, cả người lại cực kỳ sạch sẽ và chỉn chu, đồng thời còn nhìn cậu với ánh mắt như rất quen thuộc cho nên đột nhiên cậu cảm thấy có chút sững sờ.
Khi nghe Lâm Bạch Thanh gọi một tiếng "chú nhỏ” thì bỗng nhiên cậu mới nhớ ra đây là chú nhỏ trở về từ nước M. Cậu chỉ gặp anh một lần trong đám tang của Cố Minh một trăm ngày trước.
Cố Vệ Quân cảm thấy khá rụt rè đối với người này, bởi vì người này vô cùng kỳ lạ. Mặc dù lớn lên ở nước M nhưng lại có thể nói tiếng Trung một cách lưu loát, hơn nữa còn nói có sách, mách có chứng, xuất khẩu thành thơ, lại còn cực kỳ chín chắn, suy nghĩ như người già, trông giống như không phải người đến từ nước M, mà là người đến từ Trung Hoa Dân Quốc.
Hai người thử sử dụng tiếng Anh để trao đổi vài câu, nhưng cách phát âm của Cố Vệ Quân không tốt cho nên Cố Bồi nghe mà không hiểu một câu nào và điều này đã khiến cho Cố Vệ Quân như bị giáng một đòn đánh nặng nề.
Cậu cũng biết chấp nhận sự thật và chào một cậu: "Cháu chào chú nhỏ ạ."
Lâm Bách Thanh nói: "Bọn cháu đang định đi bốc thuốc cho ông Ba, chú nhỏ có muốn đi cùng không ạ?"
Cố Bồi nhìn đứa cháu trai đẹp trai và trẻ tuổi của mình từ trên xuống dưới rồi nói: "Tôi không đi đâu, các cháu tự đi đi."
...
Cha của Cố Vệ Quân làm trong quân đội ở Thủ Đô, ông ấy là trung đoàn trưởng và mẹ của cậu chính là thím ba Thái. Hiện tại cậu đang là sinh viên năm cuối của Đại học Khoa học và Công nghệ ở Thủ Đô và trong tương lai cậu sẽ ra nước ngoài.
Trong thời đại hiện giờ, quần bò và áo sơ mi kẻ caro chính là quần áo chuẩn mực nhất của các học sinh nam thích thời trang khi đến trường.
Cậu không giống với Cố Ngao Văn, cậu không thèm quan tâm đến việc Lâm Bạch Thanh có xinh đẹp hay có duyên dáng không.
Là một thanh niên trẻ tuổi và ưu tú, cậu luôn nghĩ đến một câu rằng: Yến tước an tri hồng hộc chí tai!*
(*) Dịch nghĩa: Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc (thiên nga). Câu này ý muốn nói những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.
Cậu có những ước mơ lớn và muốn ra nước ngoài để lấy được thẻ xanh, cho nên từ trước đến nay cậu không hề suy nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Đột nhiên cậu nói: “Bạch Thanh, chúng ta là bạn từ thuở nhỏ cho nên không cần phải nói dối nhau. Vừa rồi ông tôi nói phóng đại với tôi, bảo cậu không cần châm cứu cũng không cần dùng thuốc mà chỉ cần dùng tay không là có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, nhưng ông ấy bị gai xương cho nên không dễ chữa một chút nào. Tôi cũng không phải trẻ con cho nên cậu nói thật đi, có phải ông tôi đang dỗ dành tôi đúng không?"
Lâm Bạch Thanh nói đúng sự thật: "Không quá như vậy, tất cả những gì tôi làm chính là xoa bóp."
“Xoa bóp để chữa trị gai xương ư?” Cố Vệ Quân đút hai tay vào túi quần, cậu cười và nói: “Cậu làm như thế nào vậy? Cậu xoa bóp gãy luôn gai xương nhô ra của ông tôi à?”
Bình thường cậu rất đẹp trai, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt như búp bê, môi hồng răng trắng nên từ khi còn nhỏ cậu đã rất nổi tiếng với các cô gái. Cậu sợ rằng Lâm Bách Thanh sẽ vì ngoại hình mà thích cậu do đó ngay khi cô đến cậu đã trốn đi nhưng lại bị ông Ba kéo về, cũng không nhìn thấy cảnh điều trị của cô.
Lâm Bạch Thanh giải thích một cách kiên nhẫn: "Ông Ba có thể bị gai xương, nhưng cơn đau của ông ấy không phải do gai xương gây ra."
“Vậy thì là vì sao thế?” Cố Vệ Quân tiếp tục hỏi.
Lâm Bạch Thanh chỉ vào đùi mình: "Đó là vì ông ấy bị cảm lạnh khiến cho cơ bắp ở đùi bị chuột rút. Nếu nó bị tắc nghẽn thì sẽ gây ra sự đau đớn, chỉ cần xoa bóp bộ phận bị chuột rút thì máu sẽ được lưu thông một cách thuận lợi và cơn đau sẽ tự nhiên biến mất."
Cố Vệ Quân giống như bừng tỉnh: "Thì ra đó là do cơ bị chuột rút và nó đã kéo dài trong một khoảng thời gian."
Lâm Bạch Thanh gật đầu: "Đúng vậy." Cô còn nói tiếp: "Nhưng nguyên nhân khiến cho cơ bắp của ông ấy bị chuột rút trong một thời gian dài là do khí lạnh xâm nhập vào cơ thể. Đó cũng là cái mà chúng ta gọi là cảm lạnh theo lẽ thường, ông ấy cần phải được loại bỏ khí lạnh và độc tố, hơn nữa còn cần phải bổ sung canxi để ngăn ngừa việc bị chuột rút.”
Cố Vệ Quân liếc nhìn thấy một người đàn ông vừa cao vừa gầy, trắng trẻo và sạch sẽ, cả người còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng của một người đàn ông. Bởi vì người đàn ông này rất đẹp trai, cả người lại cực kỳ sạch sẽ và chỉn chu, đồng thời còn nhìn cậu với ánh mắt như rất quen thuộc cho nên đột nhiên cậu cảm thấy có chút sững sờ.
Khi nghe Lâm Bạch Thanh gọi một tiếng "chú nhỏ” thì bỗng nhiên cậu mới nhớ ra đây là chú nhỏ trở về từ nước M. Cậu chỉ gặp anh một lần trong đám tang của Cố Minh một trăm ngày trước.
Cố Vệ Quân cảm thấy khá rụt rè đối với người này, bởi vì người này vô cùng kỳ lạ. Mặc dù lớn lên ở nước M nhưng lại có thể nói tiếng Trung một cách lưu loát, hơn nữa còn nói có sách, mách có chứng, xuất khẩu thành thơ, lại còn cực kỳ chín chắn, suy nghĩ như người già, trông giống như không phải người đến từ nước M, mà là người đến từ Trung Hoa Dân Quốc.
Hai người thử sử dụng tiếng Anh để trao đổi vài câu, nhưng cách phát âm của Cố Vệ Quân không tốt cho nên Cố Bồi nghe mà không hiểu một câu nào và điều này đã khiến cho Cố Vệ Quân như bị giáng một đòn đánh nặng nề.
Cậu cũng biết chấp nhận sự thật và chào một cậu: "Cháu chào chú nhỏ ạ."
Lâm Bách Thanh nói: "Bọn cháu đang định đi bốc thuốc cho ông Ba, chú nhỏ có muốn đi cùng không ạ?"
Cố Bồi nhìn đứa cháu trai đẹp trai và trẻ tuổi của mình từ trên xuống dưới rồi nói: "Tôi không đi đâu, các cháu tự đi đi."
...
Cha của Cố Vệ Quân làm trong quân đội ở Thủ Đô, ông ấy là trung đoàn trưởng và mẹ của cậu chính là thím ba Thái. Hiện tại cậu đang là sinh viên năm cuối của Đại học Khoa học và Công nghệ ở Thủ Đô và trong tương lai cậu sẽ ra nước ngoài.
Trong thời đại hiện giờ, quần bò và áo sơ mi kẻ caro chính là quần áo chuẩn mực nhất của các học sinh nam thích thời trang khi đến trường.
Cậu không giống với Cố Ngao Văn, cậu không thèm quan tâm đến việc Lâm Bạch Thanh có xinh đẹp hay có duyên dáng không.
Là một thanh niên trẻ tuổi và ưu tú, cậu luôn nghĩ đến một câu rằng: Yến tước an tri hồng hộc chí tai!*
(*) Dịch nghĩa: Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc (thiên nga). Câu này ý muốn nói những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.
Cậu có những ước mơ lớn và muốn ra nước ngoài để lấy được thẻ xanh, cho nên từ trước đến nay cậu không hề suy nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Đột nhiên cậu nói: “Bạch Thanh, chúng ta là bạn từ thuở nhỏ cho nên không cần phải nói dối nhau. Vừa rồi ông tôi nói phóng đại với tôi, bảo cậu không cần châm cứu cũng không cần dùng thuốc mà chỉ cần dùng tay không là có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, nhưng ông ấy bị gai xương cho nên không dễ chữa một chút nào. Tôi cũng không phải trẻ con cho nên cậu nói thật đi, có phải ông tôi đang dỗ dành tôi đúng không?"
Lâm Bạch Thanh nói đúng sự thật: "Không quá như vậy, tất cả những gì tôi làm chính là xoa bóp."
“Xoa bóp để chữa trị gai xương ư?” Cố Vệ Quân đút hai tay vào túi quần, cậu cười và nói: “Cậu làm như thế nào vậy? Cậu xoa bóp gãy luôn gai xương nhô ra của ông tôi à?”
Bình thường cậu rất đẹp trai, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt như búp bê, môi hồng răng trắng nên từ khi còn nhỏ cậu đã rất nổi tiếng với các cô gái. Cậu sợ rằng Lâm Bách Thanh sẽ vì ngoại hình mà thích cậu do đó ngay khi cô đến cậu đã trốn đi nhưng lại bị ông Ba kéo về, cũng không nhìn thấy cảnh điều trị của cô.
Lâm Bạch Thanh giải thích một cách kiên nhẫn: "Ông Ba có thể bị gai xương, nhưng cơn đau của ông ấy không phải do gai xương gây ra."
“Vậy thì là vì sao thế?” Cố Vệ Quân tiếp tục hỏi.
Lâm Bạch Thanh chỉ vào đùi mình: "Đó là vì ông ấy bị cảm lạnh khiến cho cơ bắp ở đùi bị chuột rút. Nếu nó bị tắc nghẽn thì sẽ gây ra sự đau đớn, chỉ cần xoa bóp bộ phận bị chuột rút thì máu sẽ được lưu thông một cách thuận lợi và cơn đau sẽ tự nhiên biến mất."
Cố Vệ Quân giống như bừng tỉnh: "Thì ra đó là do cơ bị chuột rút và nó đã kéo dài trong một khoảng thời gian."
Lâm Bạch Thanh gật đầu: "Đúng vậy." Cô còn nói tiếp: "Nhưng nguyên nhân khiến cho cơ bắp của ông ấy bị chuột rút trong một thời gian dài là do khí lạnh xâm nhập vào cơ thể. Đó cũng là cái mà chúng ta gọi là cảm lạnh theo lẽ thường, ông ấy cần phải được loại bỏ khí lạnh và độc tố, hơn nữa còn cần phải bổ sung canxi để ngăn ngừa việc bị chuột rút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.