Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 35:
Dạ Du Tinh Hà
20/02/2024
----
Nơi này không có thứ gì đáng giá, thứ đáng giá duy nhất là chính là những công cụ nhỏ mà ông Lưu để lại, không ngờ rằng, một cái cũng không còn, tất cả đều biến mất.
Chắc chắn là có trộm.
Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng động Hứa Bối Đóa đi đến, người dì lớn thò đầu ra, tiếc nuối nói:
“Ai ya, cô gái! Mấy ngày trước nhà của con có trộm, chúng tôi lúc nữa đêm ngủ say nghe thấy tiếng gì động đậy ở nhà bên, còn tự hỏi! Ngày hôm sau dậy mới phát hiện cửa sổ giấy nhà con hoàn toàn bị trộm chọc mở! ”
“ Không phải chúng ta báo cho con, thực sự không biết con đang ở đâu, cũng không biết đơn vị của con làm, không biết liên lạc với con như thế nào! ”
“Con rốt cuộc cũng đến! Đồ mất rồi không sao cả, điều quan trọng là có trộm để mắt tới con, con nói con là con gái, sau này ở đây làm sao có thể sống! ”
Lại một người hàng xóm thò đầu ra, họ đều là giáo viên của trường, tương đối ổn định, lúc này họ đều lo lắng vì Hứa Bối Đóa là một cô gái.
Đơn vị trường học không lớn, có chút gì thăng trầm, tin đồn nhảm đều có thể lan truyền.
Những người hàng xóm gần nhà Hứa Bối Đóa, đều mơ hồ nghe nói, cô mua nhà này của ông Lưu, là cô gái mồ côi, không có ba mẹ, cũng không có người thân.
Do đó một người chú thở dài nói: “Trong nhà con không có người lớn, cũng không có đàn ông, sau này trộm đến, sợ rằng không chỉ quan tâm đến tài sản của con, còn nghĩ đến việc bắt nạt một cô gái như con! Rất nguy hiểm!”
Dì bên cạnh nhìn Hứa Bối Đóa trông dáng vẻ rất đoan chính, tuổi tác cũng không lớn, nói một cách thẳng thắn và thấp thỏm: “ Hay là dì giới thiệu đối tượng cho con? Dì có một cháu trai, nay năm vừa được phân công đi làm chính thức, tương lai rất tốt! Ba mẹ nhà đó đều là làm đơn vị nhà nước, có lương hàng tháng, điều kiện rất tốt!”
Hàng xóm khác cũng nói:
“Đúng vậy, con gái ở một thân mình một mình sống bên ngoài, thực sự rất không an toàn!”
“Không có người lớn, trong nhà cần có một người đàn ông! ”
“Đúng vậy, sau khi kết hôn, trộm thấy trong nhà có người đàn ông, không dám có ý định đến quấy phá! ”
... ...
Hứa Bối Đóa biết hàng xóm xuất phát từ ý tốt, là lo lắng cho cô.
Nhưng cô không muốn mất tự do, không muốn quan niệm về xã hội mãi theo chiều hướng như vậy.
Ở thời đại này, đa số trong mắt người khác, một người con gái là yếu đuối nhất, không có người đàn ông làm gì cũng không thành công, thậm chí sống ở nhà mình, nhưng bị người xấu biết sống một mình, thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cho dù là 20 đến 30 năm sau, con gái sống một mình cũng vẫn rất nguy hiểm.
Hứa Bối Đóa nhớ lại, rất nhiều con gái chia sẻ kinh nghiệm sống một mình trên mạng xã hội, ví dụ ở cửa nhà để vài đôi dép của đàn ông, giả vờ có bạn trai hoặc ở trên sân thượng treo đồ đàn ông,... dùng để phòng ngừa người khác biết bản thân sống một mình như miếng bánh mềm có thể bắt nạt bất cứ lúc nào.
Nơi này không có thứ gì đáng giá, thứ đáng giá duy nhất là chính là những công cụ nhỏ mà ông Lưu để lại, không ngờ rằng, một cái cũng không còn, tất cả đều biến mất.
Chắc chắn là có trộm.
Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng động Hứa Bối Đóa đi đến, người dì lớn thò đầu ra, tiếc nuối nói:
“Ai ya, cô gái! Mấy ngày trước nhà của con có trộm, chúng tôi lúc nữa đêm ngủ say nghe thấy tiếng gì động đậy ở nhà bên, còn tự hỏi! Ngày hôm sau dậy mới phát hiện cửa sổ giấy nhà con hoàn toàn bị trộm chọc mở! ”
“ Không phải chúng ta báo cho con, thực sự không biết con đang ở đâu, cũng không biết đơn vị của con làm, không biết liên lạc với con như thế nào! ”
“Con rốt cuộc cũng đến! Đồ mất rồi không sao cả, điều quan trọng là có trộm để mắt tới con, con nói con là con gái, sau này ở đây làm sao có thể sống! ”
Lại một người hàng xóm thò đầu ra, họ đều là giáo viên của trường, tương đối ổn định, lúc này họ đều lo lắng vì Hứa Bối Đóa là một cô gái.
Đơn vị trường học không lớn, có chút gì thăng trầm, tin đồn nhảm đều có thể lan truyền.
Những người hàng xóm gần nhà Hứa Bối Đóa, đều mơ hồ nghe nói, cô mua nhà này của ông Lưu, là cô gái mồ côi, không có ba mẹ, cũng không có người thân.
Do đó một người chú thở dài nói: “Trong nhà con không có người lớn, cũng không có đàn ông, sau này trộm đến, sợ rằng không chỉ quan tâm đến tài sản của con, còn nghĩ đến việc bắt nạt một cô gái như con! Rất nguy hiểm!”
Dì bên cạnh nhìn Hứa Bối Đóa trông dáng vẻ rất đoan chính, tuổi tác cũng không lớn, nói một cách thẳng thắn và thấp thỏm: “ Hay là dì giới thiệu đối tượng cho con? Dì có một cháu trai, nay năm vừa được phân công đi làm chính thức, tương lai rất tốt! Ba mẹ nhà đó đều là làm đơn vị nhà nước, có lương hàng tháng, điều kiện rất tốt!”
Hàng xóm khác cũng nói:
“Đúng vậy, con gái ở một thân mình một mình sống bên ngoài, thực sự rất không an toàn!”
“Không có người lớn, trong nhà cần có một người đàn ông! ”
“Đúng vậy, sau khi kết hôn, trộm thấy trong nhà có người đàn ông, không dám có ý định đến quấy phá! ”
... ...
Hứa Bối Đóa biết hàng xóm xuất phát từ ý tốt, là lo lắng cho cô.
Nhưng cô không muốn mất tự do, không muốn quan niệm về xã hội mãi theo chiều hướng như vậy.
Ở thời đại này, đa số trong mắt người khác, một người con gái là yếu đuối nhất, không có người đàn ông làm gì cũng không thành công, thậm chí sống ở nhà mình, nhưng bị người xấu biết sống một mình, thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cho dù là 20 đến 30 năm sau, con gái sống một mình cũng vẫn rất nguy hiểm.
Hứa Bối Đóa nhớ lại, rất nhiều con gái chia sẻ kinh nghiệm sống một mình trên mạng xã hội, ví dụ ở cửa nhà để vài đôi dép của đàn ông, giả vờ có bạn trai hoặc ở trên sân thượng treo đồ đàn ông,... dùng để phòng ngừa người khác biết bản thân sống một mình như miếng bánh mềm có thể bắt nạt bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.