[Thập Niên 90] Ở Niên Đại Văn Làm Cảnh Sát
Chương 2: Vụ Án Nữ Giáo Viên Bị Sát Hại Trong Trường Học 2
Đậu Tử Vũ
29/08/2024
Nguyên chủ Mạnh Tư Kỳ bị thất lạc từ khi còn nhỏ, được một cặp vợ chồng nông dân nhận nuôi. May mắn thay, với sự giúp đỡ của cảnh sát, khi học cấp ba, nguyên chủ đã được trở về nhà họ Mạnh.
Lúc đầu, gia đình Mạnh rất vui mừng khi con gái ruột trở về, nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó rất ngắn ngủi. Sau khi những thói quen "xấu xí" của nguyên chủ, theo cách nhìn của Diệp Tú Tuệ, dần dần lộ ra, nguyên chủ bắt đầu bị gia đình hắt hủi. Nơi duy nhất mà nguyên chủ còn có thể coi là chỗ dung thân trong căn nhà này chính là căn phòng ngủ trên tầng hai.
Cha của nguyên chủ - Mạnh Huy lăn lộn trên thương trường, cũng từng trải nên không quá để ý đến những thói quen của con gái. Tuy nhiên, một chuyện xảy ra sau đó đã khiến thái độ của ông thay đổi.
Năm đó, nguyên chủ thi đại học, kết quả rất tốt. Mạnh Huy muốn con gái theo học ngành tài chính tại một trường đại học danh tiếng, sau này giúp đỡ ông.
Mạnh Huy đã dặn dò Mạnh Đình Triết phải giúp em gái hoàn thành nguyện vọng này.
Tuy nhiên, Mạnh Đình Triết lại nói với nguyên chủ rằng, gia đình muốn cô học gần nhà, vì vậy đã tự ý điền nguyện vọng vào một trường cao đẳng cảnh sát gần nhà nhất.
Nguyên chủ tính tình nhu nhược, cộng thêm việc ít tiếp xúc với thông tin xã hội, lúc đó đã bằng lòng với việc vào học một trường cao đẳng cảnh sát trong khi điểm số có thể đỗ vào trường đại học chính quy.
Sau khi tốt nghiệp, nguyên chủ được phân công về một đồn cảnh sát xa nhà. Kể từ sau vụ việc điền nguyện vọng đại học, Mạnh Huy đã có khoảng cách với nguyên chủ. Mạnh Đình Triết nói với ông rằng, em gái không muốn học tài chính, khiến Mạnh Huy cho rằng con gái ruột không hề thừa nhận ông.
Sau đó, có một chuyện đã khiến thái độ của gia đình Mạnh thay đổi hoàn toàn. Nguyên chủ gửi tiền cho bố mẹ nuôi ở quê, đó là số tiền cô vất vả làm thêm kiếm được, nhưng lại bị gia đình phát hiện. Họ cho rằng nguyên chủ lấy trộm tiền của họ để gửi cho người ngoài.
Từ đó về sau, thái độ của gia đình Mạnh đối với cô rất kỳ lạ, ngoài học phí và chi phí nuôi dưỡng, họ cắt đứt mọi nguồn kinh tế khác, thậm chí còn mắng cô là "đồ ăn cháo đá bát", trong nhà mất đồ gì cũng nghi ngờ cô lấy trộm đem bán.
Mạnh Tư Kỳ đến thế giới này mới được mười ngày, nhưng thông qua những ký ức chắp vá, cô cũng đã phần nào hiểu được quá khứ của nguyên chủ. Nếu có đủ tiền, cô nhất định sẽ thuê nhà gần đồn cảnh sát, hạn chế tiếp xúc với gia đình họ Mạnh.
Nhưng hiện tại, cô vẫn đang trong thời gian thực tập, chỉ có thể cố gắng hết sức để sớm được nhận vào làm chính thức, ổn định công việc trước đã.
Vừa ngồi xuống văn phòng đội 2 không lâu, đội trưởng Hàn Trường Lâm đột nhiên bước vào, vỗ tay hô lớn: "Có vụ án, mau chóng đến hiện trường!"
Văn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, có người hỏi: "Đội trưởng, vụ án gì vậy?"
"Lên xe nói." Hàn Trường Lâm nói ngắn gọn, dứt khoát.
Ba cảnh sát còn lại trong văn phòng đã đứng dậy chuẩn bị đồ nghề. Mạnh Tư Kỳ vẫn ngồi yên, nguyên chủ chỉ là thực tập sinh, đã đến đội ba tháng rồi mà chưa từng được ra hiện trường, công việc chủ yếu là bưng trà rót nước, photo tài liệu,...
Vì vậy, lần này Mạnh Tư Kỳ không nghĩ mình có thể đi, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn Hàn Trường Lâm, dù sao nếu trong thời gian thực tập mà cô không làm được trò trống gì, e rằng đến cơ hội trở thành nhân viên chính thức cũng không có.
Ánh mắt cô có lẽ mang theo sự khao khát nào đó, Hàn Trường Lâm nhìn cô, thoáng do dự, rồi chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Mạnh, hôm nay cùng ra hiện trường đi!"
Lúc đầu, gia đình Mạnh rất vui mừng khi con gái ruột trở về, nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó rất ngắn ngủi. Sau khi những thói quen "xấu xí" của nguyên chủ, theo cách nhìn của Diệp Tú Tuệ, dần dần lộ ra, nguyên chủ bắt đầu bị gia đình hắt hủi. Nơi duy nhất mà nguyên chủ còn có thể coi là chỗ dung thân trong căn nhà này chính là căn phòng ngủ trên tầng hai.
Cha của nguyên chủ - Mạnh Huy lăn lộn trên thương trường, cũng từng trải nên không quá để ý đến những thói quen của con gái. Tuy nhiên, một chuyện xảy ra sau đó đã khiến thái độ của ông thay đổi.
Năm đó, nguyên chủ thi đại học, kết quả rất tốt. Mạnh Huy muốn con gái theo học ngành tài chính tại một trường đại học danh tiếng, sau này giúp đỡ ông.
Mạnh Huy đã dặn dò Mạnh Đình Triết phải giúp em gái hoàn thành nguyện vọng này.
Tuy nhiên, Mạnh Đình Triết lại nói với nguyên chủ rằng, gia đình muốn cô học gần nhà, vì vậy đã tự ý điền nguyện vọng vào một trường cao đẳng cảnh sát gần nhà nhất.
Nguyên chủ tính tình nhu nhược, cộng thêm việc ít tiếp xúc với thông tin xã hội, lúc đó đã bằng lòng với việc vào học một trường cao đẳng cảnh sát trong khi điểm số có thể đỗ vào trường đại học chính quy.
Sau khi tốt nghiệp, nguyên chủ được phân công về một đồn cảnh sát xa nhà. Kể từ sau vụ việc điền nguyện vọng đại học, Mạnh Huy đã có khoảng cách với nguyên chủ. Mạnh Đình Triết nói với ông rằng, em gái không muốn học tài chính, khiến Mạnh Huy cho rằng con gái ruột không hề thừa nhận ông.
Sau đó, có một chuyện đã khiến thái độ của gia đình Mạnh thay đổi hoàn toàn. Nguyên chủ gửi tiền cho bố mẹ nuôi ở quê, đó là số tiền cô vất vả làm thêm kiếm được, nhưng lại bị gia đình phát hiện. Họ cho rằng nguyên chủ lấy trộm tiền của họ để gửi cho người ngoài.
Từ đó về sau, thái độ của gia đình Mạnh đối với cô rất kỳ lạ, ngoài học phí và chi phí nuôi dưỡng, họ cắt đứt mọi nguồn kinh tế khác, thậm chí còn mắng cô là "đồ ăn cháo đá bát", trong nhà mất đồ gì cũng nghi ngờ cô lấy trộm đem bán.
Mạnh Tư Kỳ đến thế giới này mới được mười ngày, nhưng thông qua những ký ức chắp vá, cô cũng đã phần nào hiểu được quá khứ của nguyên chủ. Nếu có đủ tiền, cô nhất định sẽ thuê nhà gần đồn cảnh sát, hạn chế tiếp xúc với gia đình họ Mạnh.
Nhưng hiện tại, cô vẫn đang trong thời gian thực tập, chỉ có thể cố gắng hết sức để sớm được nhận vào làm chính thức, ổn định công việc trước đã.
Vừa ngồi xuống văn phòng đội 2 không lâu, đội trưởng Hàn Trường Lâm đột nhiên bước vào, vỗ tay hô lớn: "Có vụ án, mau chóng đến hiện trường!"
Văn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, có người hỏi: "Đội trưởng, vụ án gì vậy?"
"Lên xe nói." Hàn Trường Lâm nói ngắn gọn, dứt khoát.
Ba cảnh sát còn lại trong văn phòng đã đứng dậy chuẩn bị đồ nghề. Mạnh Tư Kỳ vẫn ngồi yên, nguyên chủ chỉ là thực tập sinh, đã đến đội ba tháng rồi mà chưa từng được ra hiện trường, công việc chủ yếu là bưng trà rót nước, photo tài liệu,...
Vì vậy, lần này Mạnh Tư Kỳ không nghĩ mình có thể đi, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn Hàn Trường Lâm, dù sao nếu trong thời gian thực tập mà cô không làm được trò trống gì, e rằng đến cơ hội trở thành nhân viên chính thức cũng không có.
Ánh mắt cô có lẽ mang theo sự khao khát nào đó, Hàn Trường Lâm nhìn cô, thoáng do dự, rồi chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Mạnh, hôm nay cùng ra hiện trường đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.