Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 2: Nữ Cảnh Sát Mới 2
Khinh Hầu
21/09/2022
Cô khóa xe đạp của mình vào trong góc, hít một hơi thật sâu, lau một đống mồ hôi trên trán và mũi, bên tai lại truyền tới một giọng nam trầm thấp.
“Ê, người kia…”
Dịch Gia Di hoàn hồn nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một cặp chân siêu dài duỗi ra khỏi chiếc xe Jeep, dưới ống quần lộ ra đôi tất màu đen.
Người đàn ông cúi người xuống xe, sau khi đứng xuống cả người duỗi thẳng, trông vô cùng cao lớn.
Anh vỗ nhẹ vào ống tay áo, nhíu mày nhìn cô, vẫy tay gọi.
Dịch Gia Di bắt được cổ tất màu trắng trên một cổ chân khác của người đàn ông. Người này có lẽ là người của tổ trọng án tây Cửu Long, chỉ có người cả ngày nói về đại án trọng án mới vội vàng không có thời gian tìm đủ một đôi tất vốn thuộc về nhau.
Tổ trọng án à, chính là CID trong truyền thuyết, có thể là nhân vật chính trong các bộ phim truyền hình!
Dịch Gia Di lập tức đứng nghiêm chỉnh, bộ dáng ngoan ngoãn giống như nữ sinh gặp được sĩ quan huấn luyện.
“Mấy ngày nay trong văn phòng nhiều muỗi quá, cắn tôi chi chít đầy người rồi đây.” Cảnh sát nam bước hai bước rút ngắn khoảng cách của hai người, vò mái tóc ngắn có hơi lòa xòa, xắn tay áo cho cô xem chiến tích huy hoàng mà muỗi để lại trên cánh tay mình.
Dịch Gia Di cúi đầu nhìn với vẻ nghi ngờ, nhìn thấy cổ tay hơi gầy lại thẳng, một tầng lông tơ trên làn da màu lúa mạch và mạch máu hữu lực đang chuyển động như sông lớn dưới làn da, lại thêm bắp tay chẳng có sức lực gì chỉ hơi phồng lên đó của anh.
Hơn nữa đại khái vì anh rất thích mặc áo phông để lộ nửa cánh tay nên phần cánh tay không bị nắng chiếu đến, làn da trên bắp tay rất trắng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Đây là thứ cô không tốn tiền vẫn có thể nhìn thấy sao?
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung như đua ngựa, mặt lại đỏ lên một cách rất thành thật, trái tim vì ngại ngùng mà đập loạn nhịp, đến lúc này mới nhìn thấy chiến trường muỗi cắn thê thảm trên cánh tay anh.
Muỗi thật sự rất hung dữ, cánh tay cường tráng như vậy mà nó cũng không sợ à.
Cô thu ánh mắt lại, cố gắng khiến mình trông có vẻ chuyên nghiệp, giống như bảo vệ luận văn tốt nghiệp nói như bắn bi: “Chị Nhân đã gọi điện, hôm nay nhang muỗi và thuốc diệt muỗi sẽ được đưa tới cùng các tạp vật dùng trong tháng này.”
Lại ngẩng đầu hỏi anh: “Anh ở tầng nào? Bên tôi vẫn còn nửa bình thuốc diệt muỗi nữa…”
Người đàn ông dường như ngủ không đủ giấc, dưới mắt tô thêm một quầng thâm nhạt, liếc mắt nhìn cái đầu đen trước mặt với vẻ hơi phiền muộn, vừa vặn bắt được đôi mắt tròn sáng ngời của cô.
Sao lại có người có thể sinh ra đôi mắt sáng ngời và rõ ràng như vậy, giống như một con cún nhỏ không rành thế sự, sạch sẽ trong sáng.
“Được rồi, đi làm đi.” Anh phất tay, cười có hơi ngại ngùng, muốn mình trông thân thiện hơn một chút.
Nhưng đại khái anh am hiểu tấn công tội ác hơn, không quá giỏi dỗ trẻ con nên cho dù có cố gắng khiêm tốn cỡ nào, loại vẻ mặt dũng mãnh đó của anh vẫn sẽ bất tri bất giác lộ ra giữa lông mày.
“Yes, sir!” Dịch Gia Di khom mình chào, đáp rất lớn tiếng.
“…” Khóe miệng của người đàn ông hơi co giật, nhìn cô đứng thẳng quay người, bước đi nghiêm, lại nghĩ đến gì đó.
“Đúng rồi…”
Dịch Gia Di phanh xe, quay đầu lại.
“Dưới cửa sổ phía bắc, sau cơn mưa hôm nọ có tích một vũng nước nuôi muỗi, cô cũng gọi chị Nhân tìm người dọn sạch nước đi.” Người đàn ông sải bước lớn, lập tức vòng qua cô.
Trong miệng Dịch Gia Di lại ngậm một câu “yes, sir,” nhưng đã không còn cảm xúc rõ ràng gọi một câu này nữa, chỉ đành nói một tiếng “vâng” sau lưng anh.
Người đàn ông quay đầu gật đầu với cô, chỉ để lại một mùi dầu gội đầu thanh mát nhẹ nhàng, rời đi với dáng vẻ hiên ngang.
Dịch Gia Di lau mồ hôi hoàn toàn không tồn tại trên trán, nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của mình liệu có quá khoa trương hay không, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Ném một người xuyên việt chim tu hú chiếm tổ chim khách vào cục cảnh sát, đây không phải là đưa cừu vào miệng cọp sao…”
Khi người đàn ông vào sở cảnh sát, gặp một cảnh sát trung niên mặc quân trang, đối phương vừa cười vừa chào hỏi một tiếng: “Phương sa triển.”
Sau khi Phương “sa triển” gật đầu lại biến mất ở cổng sở cảnh sát, cảnh sát trung niên mặc quân trang lại đứng vài giây ở cổng rồi mới chậm rãi thong thả đi vào, dường như không muốn cùng ra cùng vào với Phương “sa triển” vậy.
“Sa triển” chính là tổ trưởng, một cách gọi dịch âm ra.
Xem ra người đàn ông bị muỗi cắn rất thảm đó chính là vị đội trưởng tổ trọng án, họ Phương.
“Ê, người kia…”
Dịch Gia Di hoàn hồn nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một cặp chân siêu dài duỗi ra khỏi chiếc xe Jeep, dưới ống quần lộ ra đôi tất màu đen.
Người đàn ông cúi người xuống xe, sau khi đứng xuống cả người duỗi thẳng, trông vô cùng cao lớn.
Anh vỗ nhẹ vào ống tay áo, nhíu mày nhìn cô, vẫy tay gọi.
Dịch Gia Di bắt được cổ tất màu trắng trên một cổ chân khác của người đàn ông. Người này có lẽ là người của tổ trọng án tây Cửu Long, chỉ có người cả ngày nói về đại án trọng án mới vội vàng không có thời gian tìm đủ một đôi tất vốn thuộc về nhau.
Tổ trọng án à, chính là CID trong truyền thuyết, có thể là nhân vật chính trong các bộ phim truyền hình!
Dịch Gia Di lập tức đứng nghiêm chỉnh, bộ dáng ngoan ngoãn giống như nữ sinh gặp được sĩ quan huấn luyện.
“Mấy ngày nay trong văn phòng nhiều muỗi quá, cắn tôi chi chít đầy người rồi đây.” Cảnh sát nam bước hai bước rút ngắn khoảng cách của hai người, vò mái tóc ngắn có hơi lòa xòa, xắn tay áo cho cô xem chiến tích huy hoàng mà muỗi để lại trên cánh tay mình.
Dịch Gia Di cúi đầu nhìn với vẻ nghi ngờ, nhìn thấy cổ tay hơi gầy lại thẳng, một tầng lông tơ trên làn da màu lúa mạch và mạch máu hữu lực đang chuyển động như sông lớn dưới làn da, lại thêm bắp tay chẳng có sức lực gì chỉ hơi phồng lên đó của anh.
Hơn nữa đại khái vì anh rất thích mặc áo phông để lộ nửa cánh tay nên phần cánh tay không bị nắng chiếu đến, làn da trên bắp tay rất trắng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Đây là thứ cô không tốn tiền vẫn có thể nhìn thấy sao?
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung như đua ngựa, mặt lại đỏ lên một cách rất thành thật, trái tim vì ngại ngùng mà đập loạn nhịp, đến lúc này mới nhìn thấy chiến trường muỗi cắn thê thảm trên cánh tay anh.
Muỗi thật sự rất hung dữ, cánh tay cường tráng như vậy mà nó cũng không sợ à.
Cô thu ánh mắt lại, cố gắng khiến mình trông có vẻ chuyên nghiệp, giống như bảo vệ luận văn tốt nghiệp nói như bắn bi: “Chị Nhân đã gọi điện, hôm nay nhang muỗi và thuốc diệt muỗi sẽ được đưa tới cùng các tạp vật dùng trong tháng này.”
Lại ngẩng đầu hỏi anh: “Anh ở tầng nào? Bên tôi vẫn còn nửa bình thuốc diệt muỗi nữa…”
Người đàn ông dường như ngủ không đủ giấc, dưới mắt tô thêm một quầng thâm nhạt, liếc mắt nhìn cái đầu đen trước mặt với vẻ hơi phiền muộn, vừa vặn bắt được đôi mắt tròn sáng ngời của cô.
Sao lại có người có thể sinh ra đôi mắt sáng ngời và rõ ràng như vậy, giống như một con cún nhỏ không rành thế sự, sạch sẽ trong sáng.
“Được rồi, đi làm đi.” Anh phất tay, cười có hơi ngại ngùng, muốn mình trông thân thiện hơn một chút.
Nhưng đại khái anh am hiểu tấn công tội ác hơn, không quá giỏi dỗ trẻ con nên cho dù có cố gắng khiêm tốn cỡ nào, loại vẻ mặt dũng mãnh đó của anh vẫn sẽ bất tri bất giác lộ ra giữa lông mày.
“Yes, sir!” Dịch Gia Di khom mình chào, đáp rất lớn tiếng.
“…” Khóe miệng của người đàn ông hơi co giật, nhìn cô đứng thẳng quay người, bước đi nghiêm, lại nghĩ đến gì đó.
“Đúng rồi…”
Dịch Gia Di phanh xe, quay đầu lại.
“Dưới cửa sổ phía bắc, sau cơn mưa hôm nọ có tích một vũng nước nuôi muỗi, cô cũng gọi chị Nhân tìm người dọn sạch nước đi.” Người đàn ông sải bước lớn, lập tức vòng qua cô.
Trong miệng Dịch Gia Di lại ngậm một câu “yes, sir,” nhưng đã không còn cảm xúc rõ ràng gọi một câu này nữa, chỉ đành nói một tiếng “vâng” sau lưng anh.
Người đàn ông quay đầu gật đầu với cô, chỉ để lại một mùi dầu gội đầu thanh mát nhẹ nhàng, rời đi với dáng vẻ hiên ngang.
Dịch Gia Di lau mồ hôi hoàn toàn không tồn tại trên trán, nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của mình liệu có quá khoa trương hay không, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Ném một người xuyên việt chim tu hú chiếm tổ chim khách vào cục cảnh sát, đây không phải là đưa cừu vào miệng cọp sao…”
Khi người đàn ông vào sở cảnh sát, gặp một cảnh sát trung niên mặc quân trang, đối phương vừa cười vừa chào hỏi một tiếng: “Phương sa triển.”
Sau khi Phương “sa triển” gật đầu lại biến mất ở cổng sở cảnh sát, cảnh sát trung niên mặc quân trang lại đứng vài giây ở cổng rồi mới chậm rãi thong thả đi vào, dường như không muốn cùng ra cùng vào với Phương “sa triển” vậy.
“Sa triển” chính là tổ trưởng, một cách gọi dịch âm ra.
Xem ra người đàn ông bị muỗi cắn rất thảm đó chính là vị đội trưởng tổ trọng án, họ Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.