Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 3: Nữ Cảnh Sát Mới 3
Khinh Hầu
21/09/2022
Dịch Gia Di chuyển động mạch não, bắt được thông tin, cảm giác mình cũng thông minh như thám tử vậy.
Cô đắc ý xách cái túi tiện lợi của mình vội vàng chạy vào trong sở cảnh sát, quành vào phòng thay đồ đổi đồng phục cảnh sát văn chức.
Tiếp theo chính là mấy chuyện vặt vãnh trong ngày, đóng dấu tài liệu, mang văn kiện đi sắp xếp, tìm người sửa cái cửa bị hỏng nào đó và điều hòa không nghe điều khiển, quét hồ sơ tài liệu cũ lên mạng nội bộ, thậm chí còn đột nhiên bị phái đi giúp một tổ nhỏ ở bộ phận nào đó đặt đồ ăn chia đồ ăn, toàn bộ đều là chuyện lặt vặt nhưng lại không thể sơ suất.
Nói ra giống như tạp vụ nhưng Dịch Gia Di lại cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cứ cảm thấy toàn bộ cục cảnh sát có thể vận hành bình thường đều là dựa vào cô.
Bước vào xã hội loài người mới mẻ luôn tràn đầy lòng tò mò và nhiệt tình đối với mọi thứ, bây giờ Dịch Gia Di đang ở loại trạng thái này.
Sau khi thích ứng với xuyên qua, cô đã bắt đầu xoa tay muốn đại chiến một trận trong cuộc sống mới.
Bận rộn đến hơn ba giờ chiều, cô bị bà chị bốn mươi bốn tuổi của mình là Lư Uyển Nhân kéo đến bên cửa sổ uống trà chiều.
Hồng trà bá tước chính thống, hơi đắng còn có chút vị ngọt về sau. Tart trứng kiểu Hồng Kông, ngoài xốp trong giòn, ngọt ngào ngon miệng, còn có một đống hạt sen mọng nước mềm mại, vào miệng toàn là vị thanh mát tươi mới.
“Không biết lại xảy ra chuyện ở đâu nữa, trong ngoài tổ trọng án bận đến tối tăm mặt mũi, trời nóng như vậy cũng chịu khổ rồi.” Lư Uyển Nhân mở điều hòa, tách hạt sen, xuyên qua cửa sổ nhìn ra xe cảnh sát bên ngoài và các thám tử đang bôn ba dưới ánh mặt trời gay gắt.
Hạnh phúc đều là từ so sánh mà ra.
Dịch Gia Di cũng quay đầu nhìn xuống, thám tử sải bước đi nhanh để lại cái bóng mờ nặng nề, khiến không khí nóng nực trở nên càng oi bức hơn.
Còn nữa, cũng may cô là cảnh sát viên văn chức, không cần ra đường cũng không cần tiếp xúc với hung án và kẻ xấu.
Có thể cách của sổ, ngồi trong điều hòa uống trà nhàn nhã.
Dịch Gia Di chống má lén nhìn Lư Uyển Nhân đang thổi trà chậm rãi thưởng thức, trong lòng tràn đầy vẻ biết ơn.
Cũng may có chị Nhân hướng dẫn cô, bằng không cô thật sự chẳng hiểu gì cả, nào có thể thích ứng được nhanh như thế.
Ngay khi trong lòng cô cảnh sát nhỏ toàn là thiện ý của thế giới đối với mình, thì người ngồi đối diện cũng chính là đối tượng biết ơn của cô cảnh sát nhỏ, đột nhiên nâng mắt liếc xéo Dịch Gia Di, lặng lẽ tính kế tay sai nhỏ đáng tin cậy này của mình.
Vị trí mà Lư Uyển Nhân ngồi vừa nghiêng đầu đã có thể nhìn thấy người trên hành lang, từ xa trông thấy sát tinh của tổ trọng án B Lâm Vượng Cửu mặt mày đau khổ hai bước thành một chạy tới đây, chị ta đã biết ngay không có chuyện tốt.
Đôi mắt vừa đảo đã liên tưởng đến vừa rồi xe cảnh sát ra ra vào vào, đại khái cũng hiểu ra được có chuyện gì xảy ra.
Chị ta đứng dậy một cách im hơi lặng tiếng, để lại một câu: “Gia Di này, chị đi nhà vệ sinh một tí, nếu có người tới đưa hồ sơ, em cứ làm như chị dạy là được.” Chị ta đưa một kẹp văn kiện bìa nhựa đặt trước mặt Dịch Gia Di, quay người đi nhanh trốn ra từ cửa sau.
Dịch Gia Di còn đang đầy một lòng biết ơn vị ân nhân này thì Lâm Vượng Cửu đã lao vào phòng, ông ta nhìn thấy gương mặt non choẹt như mới sinh của Dịch Gia Di, nhíu mày hỏi: “Chị Nhân đâu?”
“Đi vệ sinh rồi, anh tới đưa hồ sơ sao? Đưa cho tôi là được.” Dịch Gia Di vội vàng cầm tờ báo chụp lên đóng đồ ăn ngon trên bàn, ngoan ngoãn đáp.
Lâm Vượng Cửu liếc mắt nhìn mặt bàn rồi đặt hồ sơ vụ án trước mặt cô, cho rằng chị Nhân đã dạy việc này cho người mới, bảo: “Cô cầm văn kiện đi theo tôi.”
“?” Chuyện gì cơ?
Dịch Gia Di ôm kẹp văn kiện rút một cái bút ra, một đường chạy bước nhỏ theo Lâm Vượng Cửu.
Hai người xuyên qua hành lang, lạch bạch xuống lầu, lúc này cửa nhà vệ sinh mới mở ra, chị Nhân quạt mùi hôi trong nhà vệ sinh hoàn toàn không tồn tại trước mặt, nhàn nhã trở về văn phòng.
Trà trên bàn còn nóng, chị ta rót cho mình một chén.
Uống một hơi lại cầm báo, ăn trà bánh, thi thoảng còn duỗi tay đập lên mặt báo, nhỏ giọng trách hai câu: “Điên, lại viết lung tung.”
…
Cô đắc ý xách cái túi tiện lợi của mình vội vàng chạy vào trong sở cảnh sát, quành vào phòng thay đồ đổi đồng phục cảnh sát văn chức.
Tiếp theo chính là mấy chuyện vặt vãnh trong ngày, đóng dấu tài liệu, mang văn kiện đi sắp xếp, tìm người sửa cái cửa bị hỏng nào đó và điều hòa không nghe điều khiển, quét hồ sơ tài liệu cũ lên mạng nội bộ, thậm chí còn đột nhiên bị phái đi giúp một tổ nhỏ ở bộ phận nào đó đặt đồ ăn chia đồ ăn, toàn bộ đều là chuyện lặt vặt nhưng lại không thể sơ suất.
Nói ra giống như tạp vụ nhưng Dịch Gia Di lại cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cứ cảm thấy toàn bộ cục cảnh sát có thể vận hành bình thường đều là dựa vào cô.
Bước vào xã hội loài người mới mẻ luôn tràn đầy lòng tò mò và nhiệt tình đối với mọi thứ, bây giờ Dịch Gia Di đang ở loại trạng thái này.
Sau khi thích ứng với xuyên qua, cô đã bắt đầu xoa tay muốn đại chiến một trận trong cuộc sống mới.
Bận rộn đến hơn ba giờ chiều, cô bị bà chị bốn mươi bốn tuổi của mình là Lư Uyển Nhân kéo đến bên cửa sổ uống trà chiều.
Hồng trà bá tước chính thống, hơi đắng còn có chút vị ngọt về sau. Tart trứng kiểu Hồng Kông, ngoài xốp trong giòn, ngọt ngào ngon miệng, còn có một đống hạt sen mọng nước mềm mại, vào miệng toàn là vị thanh mát tươi mới.
“Không biết lại xảy ra chuyện ở đâu nữa, trong ngoài tổ trọng án bận đến tối tăm mặt mũi, trời nóng như vậy cũng chịu khổ rồi.” Lư Uyển Nhân mở điều hòa, tách hạt sen, xuyên qua cửa sổ nhìn ra xe cảnh sát bên ngoài và các thám tử đang bôn ba dưới ánh mặt trời gay gắt.
Hạnh phúc đều là từ so sánh mà ra.
Dịch Gia Di cũng quay đầu nhìn xuống, thám tử sải bước đi nhanh để lại cái bóng mờ nặng nề, khiến không khí nóng nực trở nên càng oi bức hơn.
Còn nữa, cũng may cô là cảnh sát viên văn chức, không cần ra đường cũng không cần tiếp xúc với hung án và kẻ xấu.
Có thể cách của sổ, ngồi trong điều hòa uống trà nhàn nhã.
Dịch Gia Di chống má lén nhìn Lư Uyển Nhân đang thổi trà chậm rãi thưởng thức, trong lòng tràn đầy vẻ biết ơn.
Cũng may có chị Nhân hướng dẫn cô, bằng không cô thật sự chẳng hiểu gì cả, nào có thể thích ứng được nhanh như thế.
Ngay khi trong lòng cô cảnh sát nhỏ toàn là thiện ý của thế giới đối với mình, thì người ngồi đối diện cũng chính là đối tượng biết ơn của cô cảnh sát nhỏ, đột nhiên nâng mắt liếc xéo Dịch Gia Di, lặng lẽ tính kế tay sai nhỏ đáng tin cậy này của mình.
Vị trí mà Lư Uyển Nhân ngồi vừa nghiêng đầu đã có thể nhìn thấy người trên hành lang, từ xa trông thấy sát tinh của tổ trọng án B Lâm Vượng Cửu mặt mày đau khổ hai bước thành một chạy tới đây, chị ta đã biết ngay không có chuyện tốt.
Đôi mắt vừa đảo đã liên tưởng đến vừa rồi xe cảnh sát ra ra vào vào, đại khái cũng hiểu ra được có chuyện gì xảy ra.
Chị ta đứng dậy một cách im hơi lặng tiếng, để lại một câu: “Gia Di này, chị đi nhà vệ sinh một tí, nếu có người tới đưa hồ sơ, em cứ làm như chị dạy là được.” Chị ta đưa một kẹp văn kiện bìa nhựa đặt trước mặt Dịch Gia Di, quay người đi nhanh trốn ra từ cửa sau.
Dịch Gia Di còn đang đầy một lòng biết ơn vị ân nhân này thì Lâm Vượng Cửu đã lao vào phòng, ông ta nhìn thấy gương mặt non choẹt như mới sinh của Dịch Gia Di, nhíu mày hỏi: “Chị Nhân đâu?”
“Đi vệ sinh rồi, anh tới đưa hồ sơ sao? Đưa cho tôi là được.” Dịch Gia Di vội vàng cầm tờ báo chụp lên đóng đồ ăn ngon trên bàn, ngoan ngoãn đáp.
Lâm Vượng Cửu liếc mắt nhìn mặt bàn rồi đặt hồ sơ vụ án trước mặt cô, cho rằng chị Nhân đã dạy việc này cho người mới, bảo: “Cô cầm văn kiện đi theo tôi.”
“?” Chuyện gì cơ?
Dịch Gia Di ôm kẹp văn kiện rút một cái bút ra, một đường chạy bước nhỏ theo Lâm Vượng Cửu.
Hai người xuyên qua hành lang, lạch bạch xuống lầu, lúc này cửa nhà vệ sinh mới mở ra, chị Nhân quạt mùi hôi trong nhà vệ sinh hoàn toàn không tồn tại trước mặt, nhàn nhã trở về văn phòng.
Trà trên bàn còn nóng, chị ta rót cho mình một chén.
Uống một hơi lại cầm báo, ăn trà bánh, thi thoảng còn duỗi tay đập lên mặt báo, nhỏ giọng trách hai câu: “Điên, lại viết lung tung.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.