[Thập Niên 90] Tiểu Phú Tức An
Chương 1: Trở Về 1
Tô Nhục Oa
08/11/2024
"Lương vừa mới phát, tổng cộng có hai trăm hai mươi tám đồng bảy hào. Anh mang về cho tôi một trăm tám, số tiền còn lại đâu? Anh lại cho ai vay rồi phải không?"
"Vợ à, nhà Đông Tử thực sự khó khăn, tháng này cậu ấy làm ở xưởng tư nhân, lương cơ bản chỉ được trả một nửa, tiền thuốc thang của mẹ cậu ấy tháng này vẫn chưa có..."
"Nhà người ta khó khăn! Sao anh không nhìn lại mình xem! Nhà mình hơn nhà người ta ở chỗ nào? Trừ tiền thuốc của con gái mình, chẳng lẽ nhà mình giàu hơn nhà họ?"
"Vợ à..."
"Tôi không quan tâm, hoặc là bây giờ anh đi đòi tiền về, tiền không lấy về được thì đừng về nhà nữa, hoặc là... hoặc là ly hôn!"
"Mẹ Đông Tử chắc chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi, Đông Tử nói cậu ấy sẽ trả..."
"Giản Phong! Đừng quên anh còn vợ con! Tiền thuê gian hàng tháng trước tôi phải vay chị tôi, nhà mình còn nợ nần chồng chất, anh tưởng mình là đại gia lắm tiền nhiều của sao? Nếu anh thực sự là đại gia, anh làm việc thiện tôi ủng hộ anh! Nhưng anh không phải!"
"..."
"Anh nói đi, sao anh không nói nữa? Chẳng phải anh luôn cho mình là đúng sao? Họ Giản, cả thế giới này chỉ có mình anh là người tốt sao? Nếu như trước đây, khi nhà máy còn trả lương đều đặn thì tôi không nói, nhưng anh xem, bây giờ tôi không có việc làm, Giản Lê hai năm nữa lên cấp ba, đang tốn kém. Hàng tháng anh còn phải đưa tiền cho mẹ anh... Lúc cho vay tiền sao anh không nghĩ đến những điều này!"
......
Cuộc cãi vã của bố mẹ vọng qua tấm rèm cửa hình gấu trúc có dòng chữ "Gia hòa vạn sự hưng", ánh nắng chiều tà xuyên qua khe cửa sổ, chiếu xuống nền xi măng bóng loáng không mấy bằng phẳng, như thể đổ một lớp dầu lên, ánh lên thứ ánh sáng nhờn nhợt.
Một góc nhà treo tấm gương bị nứt một đường ở giữa, trên tờ lịch bên cạnh in dòng chữ năm 1995 tháng 7 ngày 15 với màu sắc loang lổ, phía trên là những mảnh giấy vụn lởm chởm.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa gỗ sơn vàng bong tróc, là tiếng bố mẹ cãi nhau đến khàn cả giọng.
Giản Lê lại làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn vào tấm gương và tờ lịch trước mặt.
Rõ ràng giây trước, cô vẫn đang tăng ca ở công ty.
Sao giây sau lại trọng sinh về lúc mười hai tuổi của mình?
Cô thử véo má mình, sau khi kêu lên một tiếng "Ái chà" mới cuối cùng xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
Cô thực sự đã trở lại năm 1995!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Vợ à, nhà Đông Tử thực sự khó khăn, tháng này cậu ấy làm ở xưởng tư nhân, lương cơ bản chỉ được trả một nửa, tiền thuốc thang của mẹ cậu ấy tháng này vẫn chưa có..."
"Nhà người ta khó khăn! Sao anh không nhìn lại mình xem! Nhà mình hơn nhà người ta ở chỗ nào? Trừ tiền thuốc của con gái mình, chẳng lẽ nhà mình giàu hơn nhà họ?"
"Vợ à..."
"Tôi không quan tâm, hoặc là bây giờ anh đi đòi tiền về, tiền không lấy về được thì đừng về nhà nữa, hoặc là... hoặc là ly hôn!"
"Mẹ Đông Tử chắc chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi, Đông Tử nói cậu ấy sẽ trả..."
"Giản Phong! Đừng quên anh còn vợ con! Tiền thuê gian hàng tháng trước tôi phải vay chị tôi, nhà mình còn nợ nần chồng chất, anh tưởng mình là đại gia lắm tiền nhiều của sao? Nếu anh thực sự là đại gia, anh làm việc thiện tôi ủng hộ anh! Nhưng anh không phải!"
"..."
"Anh nói đi, sao anh không nói nữa? Chẳng phải anh luôn cho mình là đúng sao? Họ Giản, cả thế giới này chỉ có mình anh là người tốt sao? Nếu như trước đây, khi nhà máy còn trả lương đều đặn thì tôi không nói, nhưng anh xem, bây giờ tôi không có việc làm, Giản Lê hai năm nữa lên cấp ba, đang tốn kém. Hàng tháng anh còn phải đưa tiền cho mẹ anh... Lúc cho vay tiền sao anh không nghĩ đến những điều này!"
......
Cuộc cãi vã của bố mẹ vọng qua tấm rèm cửa hình gấu trúc có dòng chữ "Gia hòa vạn sự hưng", ánh nắng chiều tà xuyên qua khe cửa sổ, chiếu xuống nền xi măng bóng loáng không mấy bằng phẳng, như thể đổ một lớp dầu lên, ánh lên thứ ánh sáng nhờn nhợt.
Một góc nhà treo tấm gương bị nứt một đường ở giữa, trên tờ lịch bên cạnh in dòng chữ năm 1995 tháng 7 ngày 15 với màu sắc loang lổ, phía trên là những mảnh giấy vụn lởm chởm.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa gỗ sơn vàng bong tróc, là tiếng bố mẹ cãi nhau đến khàn cả giọng.
Giản Lê lại làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn vào tấm gương và tờ lịch trước mặt.
Rõ ràng giây trước, cô vẫn đang tăng ca ở công ty.
Sao giây sau lại trọng sinh về lúc mười hai tuổi của mình?
Cô thử véo má mình, sau khi kêu lên một tiếng "Ái chà" mới cuối cùng xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
Cô thực sự đã trở lại năm 1995!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.