[Thập Niên 90] Tiểu Phú Tức An
Chương 2: Trở Về 2
Tô Nhục Oa
08/11/2024
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, mẹ cô, Vương Mộng Mai ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cô.
Vương Mộng Mai cãi nhau đến cuối cùng, đã bị thái độ tiêu cực của chồng chọc giận gấp bội. Nghe thấy tiếng con gái biết cô đã dậy, liền mở cửa bỏ đi, ném lại một câu "Lũ họ Giản các người không có ai là đồ tốt!"
Giản Lê vừa mới tỉnh dậy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị mẹ mắng một câu. Nhưng Giản Lê lại thở phào nhẹ nhõm.
Cái kiểu chửi rủa này, đúng là mẹ cô rồi!
Bà Vương Mộng Mai trong mấy chục năm qua, dù là mắng chồng hay mắng con gái, đều cùng một kiểu.
Đầu tiên là nói thẳng vào vấn đề, sau đó là lôi chuyện cũ ra nói, chuyển sang công kích cá nhân, cuối cùng là kết luận, đóng dấu "không nên thân" lên hai ba con.
Và những ngày tiếp theo, chắc chắn cả nhà phải sống co ro, Giản Lê và bố Giản Phong đã biết cách ứng phó với Vương Mộng Mai đang nổi giận.
Tự nấu cơm, tự giặt quần áo, việc nhà không để Vương Mộng Mai động một ngón tay.
Thường thì không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Vương Mộng Mai ba ngày là hết giận, sau đó sẽ nghiêm mặt mắng thêm vài câu "Cơm nấu như chó ăn", "Quần áo giặt cái kiểu gì vậy", "Lau nhà như mù vậy", nghe được những câu mắng này, có nghĩa là cơn bão đã qua.
Quả nhiên, cánh cửa gỗ màu vàng kêu lên một tiếng "kẽo kẹt", một khuôn mặt còn khá trẻ ló vào từ ngoài cửa.
Giản Lê sững người, không phải cô quên mất dáng vẻ ba mình lúc trẻ.
Chỉ là cô đã quên.
Ba lúc trẻ lại trẻ trung như vậy.
Không có vẻ mệt mỏi bị cuộc sống dày vò như sau này, cũng không có vẻ uể oải "an phận" đó, nếp nhăn hình chữ xuyên ở giữa lông mày đã biến mất, bây giờ vẫn còn bằng phẳng.
Giản Lê đứng ngây ra đó, nhìn người ba trẻ tuổi giấu đi nỗi buồn trong mắt, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì gọi cô.
"Bảo bối, mẹ con chắc là sang nhà dì Lệ Quyên rồi. Tối nay con muốn ăn gì? Ba làm cho con."
Thấy Giản Lê không nói gì, Giản Phong có vẻ bất lực, khuôn mặt vẫn còn được coi là tuấn tú mang theo nụ cười hiền lành quen thuộc.
"Biết ngay là con chê tay nghề của ba... Ba ra nhà ăn mua cho con chút đồ ăn nhé. Con muốn ăn gì? Mì hấp hay bánh bao?"
Giản Lê đang định nói mình không ăn, nhưng bụng lại kêu lên một tiếng "ọt ọt", thật là không nể mặt chút nào.
"Mì hấp đi."
Giản Phong: "Được rồi, vậy ba đi mua cho con ngay."
Giản Lê nhìn ba đi xa, bóng lưng đó khác xa với bóng lưng trong tưởng tượng của cô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Mộng Mai cãi nhau đến cuối cùng, đã bị thái độ tiêu cực của chồng chọc giận gấp bội. Nghe thấy tiếng con gái biết cô đã dậy, liền mở cửa bỏ đi, ném lại một câu "Lũ họ Giản các người không có ai là đồ tốt!"
Giản Lê vừa mới tỉnh dậy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị mẹ mắng một câu. Nhưng Giản Lê lại thở phào nhẹ nhõm.
Cái kiểu chửi rủa này, đúng là mẹ cô rồi!
Bà Vương Mộng Mai trong mấy chục năm qua, dù là mắng chồng hay mắng con gái, đều cùng một kiểu.
Đầu tiên là nói thẳng vào vấn đề, sau đó là lôi chuyện cũ ra nói, chuyển sang công kích cá nhân, cuối cùng là kết luận, đóng dấu "không nên thân" lên hai ba con.
Và những ngày tiếp theo, chắc chắn cả nhà phải sống co ro, Giản Lê và bố Giản Phong đã biết cách ứng phó với Vương Mộng Mai đang nổi giận.
Tự nấu cơm, tự giặt quần áo, việc nhà không để Vương Mộng Mai động một ngón tay.
Thường thì không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Vương Mộng Mai ba ngày là hết giận, sau đó sẽ nghiêm mặt mắng thêm vài câu "Cơm nấu như chó ăn", "Quần áo giặt cái kiểu gì vậy", "Lau nhà như mù vậy", nghe được những câu mắng này, có nghĩa là cơn bão đã qua.
Quả nhiên, cánh cửa gỗ màu vàng kêu lên một tiếng "kẽo kẹt", một khuôn mặt còn khá trẻ ló vào từ ngoài cửa.
Giản Lê sững người, không phải cô quên mất dáng vẻ ba mình lúc trẻ.
Chỉ là cô đã quên.
Ba lúc trẻ lại trẻ trung như vậy.
Không có vẻ mệt mỏi bị cuộc sống dày vò như sau này, cũng không có vẻ uể oải "an phận" đó, nếp nhăn hình chữ xuyên ở giữa lông mày đã biến mất, bây giờ vẫn còn bằng phẳng.
Giản Lê đứng ngây ra đó, nhìn người ba trẻ tuổi giấu đi nỗi buồn trong mắt, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì gọi cô.
"Bảo bối, mẹ con chắc là sang nhà dì Lệ Quyên rồi. Tối nay con muốn ăn gì? Ba làm cho con."
Thấy Giản Lê không nói gì, Giản Phong có vẻ bất lực, khuôn mặt vẫn còn được coi là tuấn tú mang theo nụ cười hiền lành quen thuộc.
"Biết ngay là con chê tay nghề của ba... Ba ra nhà ăn mua cho con chút đồ ăn nhé. Con muốn ăn gì? Mì hấp hay bánh bao?"
Giản Lê đang định nói mình không ăn, nhưng bụng lại kêu lên một tiếng "ọt ọt", thật là không nể mặt chút nào.
"Mì hấp đi."
Giản Phong: "Được rồi, vậy ba đi mua cho con ngay."
Giản Lê nhìn ba đi xa, bóng lưng đó khác xa với bóng lưng trong tưởng tượng của cô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.