[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 7: Bên Trên 2
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Chu Linh cũng biết tính tình của mẹ Hứa Bát Tuyết nên nhắc nhở cô: “Nếu mẹ cậu lại đòi tiền thì cứ nói là con không có tiền.” Tháng trước Hứa Bát Tuyết vừa giành được giải nhất cuộc thi phát thanh, vừa mới nhận được tiền thưởng, khá nhiều, năm mươi tệ.
Chu Linh vốn định đến thư viện tra cứu thông tin, thời gian có hạn nên. ban đầu cô ấy chỉ định nhắc nhở xong là sẽ rời đi. Nhưng thấy Hứa Bát Tuyết vẫn nghiêng đầu nghĩ đến mẹ mình, cô ấy lại lắm mồm nói thêm một câu: “Cậu suy nghĩ mà xem, chúng ta không trông mong được gì vào công việc đâu, sau này chúng ta sẽ phải đến đài truyền hình phỏng vấn, chi phí đi lại ăn ở, còn cần phải chi tiền mua quần áo, có cái nào mà không cần tiền? Cậu phải tiết kiệm một ít cho mình đi chứ!”
Hứa Bát Tuyết cười: "Mình biết."
Chu Linh ngạc nhiên liếc nhìn Hứa Bát Tuyết.
Cô ấy còn nghĩ Hứa Bát Tuyết sẽ nói những điều ngớ ngẩn như 'Mẹ mình nói chỉ giữ nó cho mình thôi, sau này sẽ trả lại cho mình sau' như trước.
Vậy mà lại không nói.
Như này là thông suốt rồi à?
Chẳng lẽ cú ngã từ giường xuống hôm qua đã làm Hứa Bát Tuyết bị chấn thương não luôn rồi?
Nghĩ tới đây, Chu Linh mới nhớ ra, hỏi cô: "Sau gáy cậu thế nào rồi? Bác sĩ ở phòng y tế nói sao?"
"Không sao." Hứa Bát Tuyết nói.
Chu Linh thấy vẻ mặt Hứa Bát Tuyết không có vẻ gì là không ổn, nên yên tâm, nói với Hứa Bát Tuyết: "Được rồi, cậu lên đi, mình phải đi thư viện."
Cô ấy phải tranh thủ thời gian để tra cứu thông tin. Cuộc phỏng vấn ở đài truyền hình chắc chắn sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi. Cô ấy phải đến thư viện xem có cuốn sách nào hữu ích không.
"Được."
Chu Linh vội vàng rời đi.
Hứa Bát Tuyết lên lầu, đi đến tầng bốn.
Ký túc xá của họ nằm ở tầng 4, phòng 408.
"Bát Tuyết!" Giọng nói khá lớn.
Hứa Bát Tuyết vừa lên tầng bốn đã nghe thấy có người gọi mình, giọng nói rõ ràng là từ Dương Phượng Ngọc, sau khi Dương Phượng Ngọc nhìn thấy Hứa Bát Tuyết, bà ta nhanh chóng bước tới chỗ Hứa Bát Tuyết.
“Con đi đâu thế?” Dương Phượng Ngọc phàn nàn: “Tại sao bạn học của con đều ở ký túc xá còn con thì không ở?”
Hứa Bát Tuyết nhìn lướt qua Dương Phượng Ngọc, ánh mắt có chút trống rỗng.
Người này...
Tại sao người này lại giống hệt mẹ ruột của cô là Dương Thanh?
Mẹ ruột của cô là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện thành phố, y thuật rất tuyệt vời, làm việc trong bệnh viện quanh năm, coi bệnh viện như nhà của mình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Linh vốn định đến thư viện tra cứu thông tin, thời gian có hạn nên. ban đầu cô ấy chỉ định nhắc nhở xong là sẽ rời đi. Nhưng thấy Hứa Bát Tuyết vẫn nghiêng đầu nghĩ đến mẹ mình, cô ấy lại lắm mồm nói thêm một câu: “Cậu suy nghĩ mà xem, chúng ta không trông mong được gì vào công việc đâu, sau này chúng ta sẽ phải đến đài truyền hình phỏng vấn, chi phí đi lại ăn ở, còn cần phải chi tiền mua quần áo, có cái nào mà không cần tiền? Cậu phải tiết kiệm một ít cho mình đi chứ!”
Hứa Bát Tuyết cười: "Mình biết."
Chu Linh ngạc nhiên liếc nhìn Hứa Bát Tuyết.
Cô ấy còn nghĩ Hứa Bát Tuyết sẽ nói những điều ngớ ngẩn như 'Mẹ mình nói chỉ giữ nó cho mình thôi, sau này sẽ trả lại cho mình sau' như trước.
Vậy mà lại không nói.
Như này là thông suốt rồi à?
Chẳng lẽ cú ngã từ giường xuống hôm qua đã làm Hứa Bát Tuyết bị chấn thương não luôn rồi?
Nghĩ tới đây, Chu Linh mới nhớ ra, hỏi cô: "Sau gáy cậu thế nào rồi? Bác sĩ ở phòng y tế nói sao?"
"Không sao." Hứa Bát Tuyết nói.
Chu Linh thấy vẻ mặt Hứa Bát Tuyết không có vẻ gì là không ổn, nên yên tâm, nói với Hứa Bát Tuyết: "Được rồi, cậu lên đi, mình phải đi thư viện."
Cô ấy phải tranh thủ thời gian để tra cứu thông tin. Cuộc phỏng vấn ở đài truyền hình chắc chắn sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi. Cô ấy phải đến thư viện xem có cuốn sách nào hữu ích không.
"Được."
Chu Linh vội vàng rời đi.
Hứa Bát Tuyết lên lầu, đi đến tầng bốn.
Ký túc xá của họ nằm ở tầng 4, phòng 408.
"Bát Tuyết!" Giọng nói khá lớn.
Hứa Bát Tuyết vừa lên tầng bốn đã nghe thấy có người gọi mình, giọng nói rõ ràng là từ Dương Phượng Ngọc, sau khi Dương Phượng Ngọc nhìn thấy Hứa Bát Tuyết, bà ta nhanh chóng bước tới chỗ Hứa Bát Tuyết.
“Con đi đâu thế?” Dương Phượng Ngọc phàn nàn: “Tại sao bạn học của con đều ở ký túc xá còn con thì không ở?”
Hứa Bát Tuyết nhìn lướt qua Dương Phượng Ngọc, ánh mắt có chút trống rỗng.
Người này...
Tại sao người này lại giống hệt mẹ ruột của cô là Dương Thanh?
Mẹ ruột của cô là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện thành phố, y thuật rất tuyệt vời, làm việc trong bệnh viện quanh năm, coi bệnh viện như nhà của mình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.