[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 8: Bên Trên 3
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Vì lý do này, ba cô thậm chí còn từng phàn nàn.
Sao vẻ ngoài của hai người này trông giống nhau thế?
Hứa Bát Tuyết nhìn kỹ, thấy nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của Dương Phượng Ngọc giống hệt mẹ ruột cô.
Một ý tưởng táo bạo chợt nảy ra trong đầu cô.
"Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con nhóc này, con làm sao vậy? Nói chuyện với con mà cũng không để ý, thấy người cũng không chào!" Dương Phượng Ngọc chăm chú nhìn Hứa Bát Tuyết: “Mẹ phát hiện ra con càng ngày càng không nghe lời!"
Những lời này vừa nói ra, Hứa Bát Tuyết lập tức biết ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mình là sai lầm.
Mẹ ruột của cô Dương Thanh là một người có cảm xúc ổn định và tính tình ôn hòa, từ xưa đến nay sẽ không bao giờ nói những điều như 'Con càng ngày càng không nghe lời'.
Hứa Bát Tuyết từ nhỏ đã được sự đối xử bình đẳng từ ba mẹ, họ đều rất tôn trọng ý kiến của cô.
Vừa rồi khi mới nhìn thấy Dương Phượng Ngọc, cô suýt nữa tưởng mẹ ruột của mình cũng xuyên qua.
Trong lòng Hứa Bát Tuyết cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng lại nhanh chóng vui lên.
Nhìn lại, khuôn mặt của Dương Phượng Ngọc rất khó coi, trông như sắp tức giận.
Hứa Bát Tuyết biết tại sao. không phải là bởi vì vừa nãy cô suy nghĩ lâu, không đáp lại lời Dương Phượng Ngọc nói thôi.
Không sao cả.
Hứa Bát Tuyết bình tĩnh nói: “Mẹ, tối qua con té khỏi giường, bị đập chỗ sau đầu. Vừa rồi bác sĩ bảo con đi bệnh viện lớn chụp CT não. Mẹ, con không có tiền, mẹ lấy số tiền mẹ tiết kiệm cho con để con đến bệnh viện khám đi”.
Không phải nói giúp cô tiết kiệm tiền sao?
Lấy ra đi!
Dương Phượng Ngọc không nói chuyện hồi lâu, cổ họng giật giật.
Hứa Bát Tuyết tỏ vẻ nghi ngờ: "Mẹ, bác sĩ nói tốt nhất chiều nay nên đi luôn. Mẹ không mang theo tiền à?" Cô lại lộ ra vẻ mặt giật mình: "Chắc mẹ để quên sổ tiết kiệm ở nhà rồi, bây giờ con vẫn đang ổn, để con về lấy cùng mẹ."
Nói xong, cô bước tới nắm lấy tay Dương Phượng Ngọc, hai mẹ con thân mật bước ra ngoài.
Một lúc sau.
Một cái đầu ló ra khỏi ký túc xá.
Hứa Bát Tuyết đâu?
Tại sao hai mẹ con này không vào?
Người đó thò đầu ra xa thêm vài bước, lại đi đến hành lang, rồi từ lan can bê tông của ban công nhìn xuống.
Cô ấy bối rối nhìn tình hình bên dưới. Hứa Bát Tuyết và mẹ cô đang nắm tay nhau bước ra ngoài.
Kỳ lạ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sao vẻ ngoài của hai người này trông giống nhau thế?
Hứa Bát Tuyết nhìn kỹ, thấy nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của Dương Phượng Ngọc giống hệt mẹ ruột cô.
Một ý tưởng táo bạo chợt nảy ra trong đầu cô.
"Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con nhóc này, con làm sao vậy? Nói chuyện với con mà cũng không để ý, thấy người cũng không chào!" Dương Phượng Ngọc chăm chú nhìn Hứa Bát Tuyết: “Mẹ phát hiện ra con càng ngày càng không nghe lời!"
Những lời này vừa nói ra, Hứa Bát Tuyết lập tức biết ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mình là sai lầm.
Mẹ ruột của cô Dương Thanh là một người có cảm xúc ổn định và tính tình ôn hòa, từ xưa đến nay sẽ không bao giờ nói những điều như 'Con càng ngày càng không nghe lời'.
Hứa Bát Tuyết từ nhỏ đã được sự đối xử bình đẳng từ ba mẹ, họ đều rất tôn trọng ý kiến của cô.
Vừa rồi khi mới nhìn thấy Dương Phượng Ngọc, cô suýt nữa tưởng mẹ ruột của mình cũng xuyên qua.
Trong lòng Hứa Bát Tuyết cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng lại nhanh chóng vui lên.
Nhìn lại, khuôn mặt của Dương Phượng Ngọc rất khó coi, trông như sắp tức giận.
Hứa Bát Tuyết biết tại sao. không phải là bởi vì vừa nãy cô suy nghĩ lâu, không đáp lại lời Dương Phượng Ngọc nói thôi.
Không sao cả.
Hứa Bát Tuyết bình tĩnh nói: “Mẹ, tối qua con té khỏi giường, bị đập chỗ sau đầu. Vừa rồi bác sĩ bảo con đi bệnh viện lớn chụp CT não. Mẹ, con không có tiền, mẹ lấy số tiền mẹ tiết kiệm cho con để con đến bệnh viện khám đi”.
Không phải nói giúp cô tiết kiệm tiền sao?
Lấy ra đi!
Dương Phượng Ngọc không nói chuyện hồi lâu, cổ họng giật giật.
Hứa Bát Tuyết tỏ vẻ nghi ngờ: "Mẹ, bác sĩ nói tốt nhất chiều nay nên đi luôn. Mẹ không mang theo tiền à?" Cô lại lộ ra vẻ mặt giật mình: "Chắc mẹ để quên sổ tiết kiệm ở nhà rồi, bây giờ con vẫn đang ổn, để con về lấy cùng mẹ."
Nói xong, cô bước tới nắm lấy tay Dương Phượng Ngọc, hai mẹ con thân mật bước ra ngoài.
Một lúc sau.
Một cái đầu ló ra khỏi ký túc xá.
Hứa Bát Tuyết đâu?
Tại sao hai mẹ con này không vào?
Người đó thò đầu ra xa thêm vài bước, lại đi đến hành lang, rồi từ lan can bê tông của ban công nhìn xuống.
Cô ấy bối rối nhìn tình hình bên dưới. Hứa Bát Tuyết và mẹ cô đang nắm tay nhau bước ra ngoài.
Kỳ lạ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.