[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 48: Có Ý Kiến Gì? 4
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Trước đây các anh chị năm cuối sau khi tốt nghiệp đều được phân công công việc, nào có phải đến phỏng vấn ở đài truyền hình như này, còn bị hỏi lung tung này kia, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với những câu hỏi, cô ấy đã cảm thấy sợ hãi.
Người im lặng nhất là Trương Nặc Thuần, cô ấy chỉ lắng nghe những gì mọi người nói, không nói gì.
Đang nói chuyện, cửa mở ra, Hứa Bát Tuyết đi ra.
"Trương Nặc Thuần có ở đây không?" Lại gọi người phỏng vấn tiếp theo.
"Đây ạ." Trương Nặc Thuần bước tới.
Hứa Bát Tuyết đi ra, cô ấy vừa vặn đi vào, hai người đối mặt với nhau.
"Cố lên." Hứa Bát Tuyết nắm chặt tay để cổ vũ Trương Nặc Thuần.
"Ừ!" Trương Nặc Thuần nghiêm túc gật đầu.
Trần Thần chạm vào cánh tay của Chu Linh, nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn Hứa Bát Tuyết đi, sắc mặt của cậu ấy trông không ổn lắm.”
Chu Linh thấy rồi.
Ngô Trạm cũng nhận thấy vẻ mặt của Hứa Bát Tuyết quả thực rất nặng nề.
Ba người nhìn nhau, trong lòng biết vừa rồi Hứa Bát Tuyết nhất định biểu hiện không tốt, cho nên sau khi đi ra sắc mặt của cô mới xấu xí như vậy.
Đến khi Hứa Bát Tuyết đi đến, ba người họ đã ngầm ăn ý không hỏi Hứa Bát Tuyết về những câu hỏi phỏng vấn.
Sợ lại nhắc đến chuyện buồn của Hứa Bát Tuyết.
Trần Thần chịu đựng rất vất vả.
Cô ấy thực sự muốn biết cuộc phỏng vấn diễn ra như thế nào.
Năm phút sau, Trương Nặc Thuần bước ra, điềm tĩnh bước tới.
Chu Linh cứ tưởng lượt tiếp theo là tới lượt mình, nhưng không ngờ rằng lại gọi người khác.
Thế là lại chờ đợi rồi chờ đợi.
Đợi gần một giờ, cái tên Trần Thần được gọi.
Trần Thần lo lắng bước tới.
Khi bước vào cửa còn suýt nữa vấp ngã.
Ước chừng bảy tám phút sau, cô ấy bước ra, lau nước mắt: “Mình không nhớ nổi cái gì, trả lời cũng lung tung lộn xộn.”
Xong đời rồi.
Hỏng bét rồi.
Chu Linh muốn an ủi Trần Thần, nhưng tên của Chu Linh lập tức được bên kia gọi đến. Cuộc phỏng vấn rất quan trọng, Chu Linh còn chưa kịp an ủi Trần Thần đã rời đi.
Hứa Bát Tuyết hỏi Trần Thần: "Họ hỏi cậu những câu hỏi gì?"
Trần Thần nghẹn ngào nói: "Là câu hỏi về cuộc phỏng vấn. Giám đốc Chu sẽ là khách mời, mình sẽ là người dẫn chương trình. Họ yêu cầu mình diễn cảnh phỏng vấn."
Nói đến đây, Trần Thần càng thêm buồn bã, lại lấy ra một chiếc khăn vuông nhỏ, chiếc khăn vuông nhỏ này đã thấm đẫm nước mắt.
Trương Nặc Thuần nói: "Mình cũng vậy." Sau đó quay sang nhìn Hứa Bát Tuyết: “Còn cậu thì sao."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người im lặng nhất là Trương Nặc Thuần, cô ấy chỉ lắng nghe những gì mọi người nói, không nói gì.
Đang nói chuyện, cửa mở ra, Hứa Bát Tuyết đi ra.
"Trương Nặc Thuần có ở đây không?" Lại gọi người phỏng vấn tiếp theo.
"Đây ạ." Trương Nặc Thuần bước tới.
Hứa Bát Tuyết đi ra, cô ấy vừa vặn đi vào, hai người đối mặt với nhau.
"Cố lên." Hứa Bát Tuyết nắm chặt tay để cổ vũ Trương Nặc Thuần.
"Ừ!" Trương Nặc Thuần nghiêm túc gật đầu.
Trần Thần chạm vào cánh tay của Chu Linh, nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn Hứa Bát Tuyết đi, sắc mặt của cậu ấy trông không ổn lắm.”
Chu Linh thấy rồi.
Ngô Trạm cũng nhận thấy vẻ mặt của Hứa Bát Tuyết quả thực rất nặng nề.
Ba người nhìn nhau, trong lòng biết vừa rồi Hứa Bát Tuyết nhất định biểu hiện không tốt, cho nên sau khi đi ra sắc mặt của cô mới xấu xí như vậy.
Đến khi Hứa Bát Tuyết đi đến, ba người họ đã ngầm ăn ý không hỏi Hứa Bát Tuyết về những câu hỏi phỏng vấn.
Sợ lại nhắc đến chuyện buồn của Hứa Bát Tuyết.
Trần Thần chịu đựng rất vất vả.
Cô ấy thực sự muốn biết cuộc phỏng vấn diễn ra như thế nào.
Năm phút sau, Trương Nặc Thuần bước ra, điềm tĩnh bước tới.
Chu Linh cứ tưởng lượt tiếp theo là tới lượt mình, nhưng không ngờ rằng lại gọi người khác.
Thế là lại chờ đợi rồi chờ đợi.
Đợi gần một giờ, cái tên Trần Thần được gọi.
Trần Thần lo lắng bước tới.
Khi bước vào cửa còn suýt nữa vấp ngã.
Ước chừng bảy tám phút sau, cô ấy bước ra, lau nước mắt: “Mình không nhớ nổi cái gì, trả lời cũng lung tung lộn xộn.”
Xong đời rồi.
Hỏng bét rồi.
Chu Linh muốn an ủi Trần Thần, nhưng tên của Chu Linh lập tức được bên kia gọi đến. Cuộc phỏng vấn rất quan trọng, Chu Linh còn chưa kịp an ủi Trần Thần đã rời đi.
Hứa Bát Tuyết hỏi Trần Thần: "Họ hỏi cậu những câu hỏi gì?"
Trần Thần nghẹn ngào nói: "Là câu hỏi về cuộc phỏng vấn. Giám đốc Chu sẽ là khách mời, mình sẽ là người dẫn chương trình. Họ yêu cầu mình diễn cảnh phỏng vấn."
Nói đến đây, Trần Thần càng thêm buồn bã, lại lấy ra một chiếc khăn vuông nhỏ, chiếc khăn vuông nhỏ này đã thấm đẫm nước mắt.
Trương Nặc Thuần nói: "Mình cũng vậy." Sau đó quay sang nhìn Hứa Bát Tuyết: “Còn cậu thì sao."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.