[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 49: Có Ý Kiến Gì? 5
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Ngô Trạm tóm lấy Trương Nặc Thuần, muốn cô ấy đừng hỏi, nhưng vẫn chậm một bước.
Trần Thần đột nhiên nhớ ra sau khi phỏng vấn kết thúc sắc mặt của Hứa Bát Tuyết trông rất tệ, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên cảm thấy chẳng là gì cả, kết quả của bản thân cô ấy cũng không tốt.
"Bát Tuyết, họ cũng bảo cậu làm phỏng vấn à?"
“Không.” Hứa Bát Tuyết nói: “Họ hỏi mình nếu lên sóng một chương trình mới thì mình sẽ có ý tưởng gì.”
Câu hỏi này còn khó hơn!
Trương Nặc Thuần và Ngô Trạm đều trầm tư.
Có vẻ như đều đang nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Trong lòng Trần Thần thầm vui mừng vì vừa rồi người ta không hỏi cô ấy vấn đề này, nếu không cô ấy thật sự một câu cũng không trả lời được.
Mười phút sau Chu Linh đi ra.
Khi bước ra, sắc mặt cô ấy trắng bệch đến đáng sợ.
"Cậu không sao chứ?" Hứa Bát Tuyết hỏi.
Chu Linh không nói một lời, nhưng ánh mắt có chút trống rỗng, có hỏi cái gì thì cũng trả lời chậm nửa nhịp.
Mọi người đều có thể thấy Chu Linh đã chịu kích thích không nhỏ.
Hứa Bát Tuyết và những người khác không dám hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
Trong nháy mắt đã đến buổi trưa.
Đến giờ ăn trưa rồi.
Ngô Trạm nói: “Chúng ta tìm một nhà hàng gần đây ăn trưa đi, mình mời.”
Chu Linh nói: “Mình về căng tin ăn.”
Có nhiều người như vậy, một bữa ăn ngoài sẽ tốn rất nhiều tiền, cô ấy không muốn Ngô Trạm phải tốn kém.
Cô ấy sợ nợ ân tình của người khác.
"Còn mấy cậu thì sao?" Ngô Trạm nhìn Hứa Bát Tuyết và những người khác.
Trần Thần nói trước, trên mặt mang theo nụ cười: "Mình ăn chán cơm ở căng tin lắm rồi, cậu đã nói cậu mời thì mình cũng không khách khí đâu nhé."
Trương Nặc Thuần có chút không yên lòng cho Chu Linh: “Mình đi cùng Chu Linh.”
Chỉ còn lại Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết nói: “Mình không đi ra ngoài ăn, mình đi thư viện trường học viết đã.” Phải viết tài liệu kế hoạch.
Thời gian còn có hạn.
"Vậy bữa trưa thì cậu tính thế nào?"
“Bên kia có một quán bán bánh bao, mình chỉ cần mua hai cái ăn lót dạ là được.”
Hứa Bát Tuyết không đi cùng họ nữa.
Trước đó là do Chu Linh và những người khác còn chưa hoàn thành phỏng vấn, nếu không cô đã quay lại viết kế hoạch lâu rồi.
Phải biết là cách thi đấu của chương trình “Tuyển chọn tài năng” này rất dài, phải viết rõ ràng, tả sinh động, còn phải để các lãnh đạo đọc là hiểu, đây là một chuyện không hề dễ dàng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thần đột nhiên nhớ ra sau khi phỏng vấn kết thúc sắc mặt của Hứa Bát Tuyết trông rất tệ, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên cảm thấy chẳng là gì cả, kết quả của bản thân cô ấy cũng không tốt.
"Bát Tuyết, họ cũng bảo cậu làm phỏng vấn à?"
“Không.” Hứa Bát Tuyết nói: “Họ hỏi mình nếu lên sóng một chương trình mới thì mình sẽ có ý tưởng gì.”
Câu hỏi này còn khó hơn!
Trương Nặc Thuần và Ngô Trạm đều trầm tư.
Có vẻ như đều đang nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Trong lòng Trần Thần thầm vui mừng vì vừa rồi người ta không hỏi cô ấy vấn đề này, nếu không cô ấy thật sự một câu cũng không trả lời được.
Mười phút sau Chu Linh đi ra.
Khi bước ra, sắc mặt cô ấy trắng bệch đến đáng sợ.
"Cậu không sao chứ?" Hứa Bát Tuyết hỏi.
Chu Linh không nói một lời, nhưng ánh mắt có chút trống rỗng, có hỏi cái gì thì cũng trả lời chậm nửa nhịp.
Mọi người đều có thể thấy Chu Linh đã chịu kích thích không nhỏ.
Hứa Bát Tuyết và những người khác không dám hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
Trong nháy mắt đã đến buổi trưa.
Đến giờ ăn trưa rồi.
Ngô Trạm nói: “Chúng ta tìm một nhà hàng gần đây ăn trưa đi, mình mời.”
Chu Linh nói: “Mình về căng tin ăn.”
Có nhiều người như vậy, một bữa ăn ngoài sẽ tốn rất nhiều tiền, cô ấy không muốn Ngô Trạm phải tốn kém.
Cô ấy sợ nợ ân tình của người khác.
"Còn mấy cậu thì sao?" Ngô Trạm nhìn Hứa Bát Tuyết và những người khác.
Trần Thần nói trước, trên mặt mang theo nụ cười: "Mình ăn chán cơm ở căng tin lắm rồi, cậu đã nói cậu mời thì mình cũng không khách khí đâu nhé."
Trương Nặc Thuần có chút không yên lòng cho Chu Linh: “Mình đi cùng Chu Linh.”
Chỉ còn lại Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết nói: “Mình không đi ra ngoài ăn, mình đi thư viện trường học viết đã.” Phải viết tài liệu kế hoạch.
Thời gian còn có hạn.
"Vậy bữa trưa thì cậu tính thế nào?"
“Bên kia có một quán bán bánh bao, mình chỉ cần mua hai cái ăn lót dạ là được.”
Hứa Bát Tuyết không đi cùng họ nữa.
Trước đó là do Chu Linh và những người khác còn chưa hoàn thành phỏng vấn, nếu không cô đã quay lại viết kế hoạch lâu rồi.
Phải biết là cách thi đấu của chương trình “Tuyển chọn tài năng” này rất dài, phải viết rõ ràng, tả sinh động, còn phải để các lãnh đạo đọc là hiểu, đây là một chuyện không hề dễ dàng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.