[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 22: Mục Tiêu 3
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Mặc dù Hứa Bát Tuyết cảm thấy gia đình "Hứa Bát Tuyết" sẽ không như vậy, nhưng để tránh sau này gặp rắc rối không thể coi được, tốt hơn hết là nên giải thích rõ ràng sự việc trước.
Lời nói của Hứa Bát Tuyết khiến Dương Phượng Ngọc có vẻ hơi xấu hổ, không nhịn được nữa: “Với số tiền ít ỏi đó của con, làm sao có thể nuôi sống gia đình mình được!"
Hứa Bát Tuyết: “Đúng vậy, con không thể nuôi nổi cả gia đình. Mẹ, không phải mẹ cũng có lương à?” Cô nói: “Không phải đứa trẻ nào đi học thì ba mẹ cũng nên cho tiền sinh hoạt sao, là mẹ bảo giữ giúp con, nên con mới đưa tiền cho mẹ.”
Dương Phượng Ngọc bị Hứa Bát Tuyết nói đến mức thẹn quá hoá giận: “Con còn có mặt mũi nói câu này à, thế sao con không có lương? Không phải là con không quan tâm để ý, nếu con quan tâm để ý chút thì cái công việc đài truyền hình đó đã của con từ lâu rồi. Tiền lương nhiều thì không chắc, nhưng chắc chắn cũng được một hai trăm tệ một năm! Vậy mà con còn nhớ thương tới vài ba đồng bạc lẻ trong tay mẹ sao?”
Hứa Bát Tuyết: “Mẹ, đây là hai việc khác nhau.”
"Hai việc khác nhau gì, đều là người một nhà. Số tiền này chắc chắn cũng được tiêu cùng nhau." Dương Phượng Ngọc kiên quyết nói.
Cái gì?
Hứa Bát Tuyết bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.
Người một nhà, cùng nhau tiêu tiền, chẳng phải là vì họ đang nhớ thương đến số tiền lương trong tương lai của cô sao?
Hứa Bát Tuyết: “Mẹ, đây là lời do chính mẹ nói nhé.” Cô đưa tay ra: “Đưa tiền cho con, ngày mai con còn phải đến bệnh viện khám bác sĩ, tốn năm trăm!”
Năm trăm, sao không đi ăn cướp luôn đi!
Dương Phượng Ngọc tức giận trừng mắt nhìn Hứa Bát Tuyết, con nhỏ chết tiệt này, cô có biết 500 tệ này tương đương với hai tháng lương của hai vợ chồng bà ta không!
"Không có!"
Hứa Bát Tuyết không tranh cãi với Dương Phượng Ngọc: “Chờ lát nữa ba về, con sẽ xin ông ấy.”
Nói xong cô lập tức bước ra ngoài.
Dương Phượng Ngọc cao giọng, còn nói nhanh, khiến cô đau đầu.
"Chờ một chút!" Dương Phượng Ngọc không muốn Hứa Bát Tuyết đòi tiền Lão Hứa, tuy bình thường Lão Hứa rất ít giao tiếp với bọn nhỏ, nhưng bà ta biết Lão Hứa thương con, cũng không biết chuyện bà ta lấy tiền của Hứa Bát Tuyết. Nếu Hứa Bát Tuyết đến gặp Lão Hứa rồi nói cho ông biết, chuyện này chẳng phải sẽ không thể lừa gạt được nữa sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời nói của Hứa Bát Tuyết khiến Dương Phượng Ngọc có vẻ hơi xấu hổ, không nhịn được nữa: “Với số tiền ít ỏi đó của con, làm sao có thể nuôi sống gia đình mình được!"
Hứa Bát Tuyết: “Đúng vậy, con không thể nuôi nổi cả gia đình. Mẹ, không phải mẹ cũng có lương à?” Cô nói: “Không phải đứa trẻ nào đi học thì ba mẹ cũng nên cho tiền sinh hoạt sao, là mẹ bảo giữ giúp con, nên con mới đưa tiền cho mẹ.”
Dương Phượng Ngọc bị Hứa Bát Tuyết nói đến mức thẹn quá hoá giận: “Con còn có mặt mũi nói câu này à, thế sao con không có lương? Không phải là con không quan tâm để ý, nếu con quan tâm để ý chút thì cái công việc đài truyền hình đó đã của con từ lâu rồi. Tiền lương nhiều thì không chắc, nhưng chắc chắn cũng được một hai trăm tệ một năm! Vậy mà con còn nhớ thương tới vài ba đồng bạc lẻ trong tay mẹ sao?”
Hứa Bát Tuyết: “Mẹ, đây là hai việc khác nhau.”
"Hai việc khác nhau gì, đều là người một nhà. Số tiền này chắc chắn cũng được tiêu cùng nhau." Dương Phượng Ngọc kiên quyết nói.
Cái gì?
Hứa Bát Tuyết bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.
Người một nhà, cùng nhau tiêu tiền, chẳng phải là vì họ đang nhớ thương đến số tiền lương trong tương lai của cô sao?
Hứa Bát Tuyết: “Mẹ, đây là lời do chính mẹ nói nhé.” Cô đưa tay ra: “Đưa tiền cho con, ngày mai con còn phải đến bệnh viện khám bác sĩ, tốn năm trăm!”
Năm trăm, sao không đi ăn cướp luôn đi!
Dương Phượng Ngọc tức giận trừng mắt nhìn Hứa Bát Tuyết, con nhỏ chết tiệt này, cô có biết 500 tệ này tương đương với hai tháng lương của hai vợ chồng bà ta không!
"Không có!"
Hứa Bát Tuyết không tranh cãi với Dương Phượng Ngọc: “Chờ lát nữa ba về, con sẽ xin ông ấy.”
Nói xong cô lập tức bước ra ngoài.
Dương Phượng Ngọc cao giọng, còn nói nhanh, khiến cô đau đầu.
"Chờ một chút!" Dương Phượng Ngọc không muốn Hứa Bát Tuyết đòi tiền Lão Hứa, tuy bình thường Lão Hứa rất ít giao tiếp với bọn nhỏ, nhưng bà ta biết Lão Hứa thương con, cũng không biết chuyện bà ta lấy tiền của Hứa Bát Tuyết. Nếu Hứa Bát Tuyết đến gặp Lão Hứa rồi nói cho ông biết, chuyện này chẳng phải sẽ không thể lừa gạt được nữa sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.