[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 23: Mục Tiêu 4
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Chỉ thấy Dương Phượng Ngọc từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng bánh quy, trên đó còn có ổ khóa, Dương Phượng Ngọc lấy chìa khóa ra, mở hộp bánh quy, quay lưng về phía Hứa Bát Tuyết, lấy ra một tờ mười tệ. Hai tờ năm tệ, tổng cộng là hai mươi tệ, rồi khóa hộp bánh quy lại, nhét xuống dưới gầm giường.
“Cầm lấy hai mươi tệ này, tự mình chi tiêu đi.” Dương Phượng Ngọc nhìn Hứa Bát Tuyết: “Con tự xem vừa rồi con nói chuyện lớn tiếng thế nào, không hề giống kiểu có bệnh tật gì.” Bà ta càng nghĩ càng thấy đúng.
Hứa Bát Tuyết vừa rồi cãi nhau với bà ta, tràn đầy năng lượng, trông không có vẻ khó chịu chỗ nào.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Dương Phượng Ngọc cũng như hầu hết mọi người, cảm thấy bệnh viện chỉ là nơi đốt tiền, ngay cả những người không có bệnh khi đến bệnh viện cũng có thể nhìn ra bệnh tật.
Dương Phượng Ngọc bổ sung thêm: “Con ở nhà đi, ngày mai mẹ mua cho con một con gà mái ta già về nấu canh bồi bổ sức khỏe.”
So với năm trăm tệ mà Hứa Bát Tuyết yêu cầu, đây thực sự chỉ là một số tiền lẻ.
Tất nhiên Hứa Bát Tuyết sẽ không muốn sống chen chúc trong ngôi nhà này.
Nhưng nghĩ đến món canh gà mái già, cô nói: “Ngày mai con sẽ quay lại.” Chuyện phỏng vấn vẫn chưa kết thúc, cô trầm tư suy nghĩ, ngày mai có thể đi mượn thêm cái máy ảnh.
Ngô Trạm có một chiếc máy ảnh.
Đến lúc đó mang theo máy ảnh đến phỏng vấn, chụp một vài bức ảnh, càng khiến bài phỏng vấn trở nên thuyết phục hơn.
Hứa Bát Tuyết không chút lịch sự cầm lấy hai mươi tệ nhét vào túi.
Dù sao cũng sẽ không thể sống trong ký túc xá được nữa, công việc cũng chưa ổn định, tiền nào mà chả là tiền, thêm được tí nào hay tí ấy.
Sau khi trò chuyện, Hứa Bát Tuyết bước ra, nhìn thấy chị dâu đang cho cháu trai ba tuổi ăn trứng luộc, lòng đỏ trứng mà trước đây không muốn ăn giờ lại thấy nó rất ngon.
"Chị dâu, em về trường đây." Hứa Bát Tuyết vừa nói vừa đi về phía cửa.
Viên Thục Thư cười với cô: “Đi thong thả nhé, trên đường nhớ cẩn thận.”
Hứa Bát Tuyết gật đầu đáp lại, mở cửa rồi rời đi.
Dương Phượng Ngọc không tiễn cô.
Vừa rồi bị Hứa Bát Tuyết lấy mất hai mươi tệ, trong lòng bà ta cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa ngày mai Hứa Bát Tuyết sẽ trở lại, cũng không phải là khách, không cần ra tiễn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cầm lấy hai mươi tệ này, tự mình chi tiêu đi.” Dương Phượng Ngọc nhìn Hứa Bát Tuyết: “Con tự xem vừa rồi con nói chuyện lớn tiếng thế nào, không hề giống kiểu có bệnh tật gì.” Bà ta càng nghĩ càng thấy đúng.
Hứa Bát Tuyết vừa rồi cãi nhau với bà ta, tràn đầy năng lượng, trông không có vẻ khó chịu chỗ nào.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Dương Phượng Ngọc cũng như hầu hết mọi người, cảm thấy bệnh viện chỉ là nơi đốt tiền, ngay cả những người không có bệnh khi đến bệnh viện cũng có thể nhìn ra bệnh tật.
Dương Phượng Ngọc bổ sung thêm: “Con ở nhà đi, ngày mai mẹ mua cho con một con gà mái ta già về nấu canh bồi bổ sức khỏe.”
So với năm trăm tệ mà Hứa Bát Tuyết yêu cầu, đây thực sự chỉ là một số tiền lẻ.
Tất nhiên Hứa Bát Tuyết sẽ không muốn sống chen chúc trong ngôi nhà này.
Nhưng nghĩ đến món canh gà mái già, cô nói: “Ngày mai con sẽ quay lại.” Chuyện phỏng vấn vẫn chưa kết thúc, cô trầm tư suy nghĩ, ngày mai có thể đi mượn thêm cái máy ảnh.
Ngô Trạm có một chiếc máy ảnh.
Đến lúc đó mang theo máy ảnh đến phỏng vấn, chụp một vài bức ảnh, càng khiến bài phỏng vấn trở nên thuyết phục hơn.
Hứa Bát Tuyết không chút lịch sự cầm lấy hai mươi tệ nhét vào túi.
Dù sao cũng sẽ không thể sống trong ký túc xá được nữa, công việc cũng chưa ổn định, tiền nào mà chả là tiền, thêm được tí nào hay tí ấy.
Sau khi trò chuyện, Hứa Bát Tuyết bước ra, nhìn thấy chị dâu đang cho cháu trai ba tuổi ăn trứng luộc, lòng đỏ trứng mà trước đây không muốn ăn giờ lại thấy nó rất ngon.
"Chị dâu, em về trường đây." Hứa Bát Tuyết vừa nói vừa đi về phía cửa.
Viên Thục Thư cười với cô: “Đi thong thả nhé, trên đường nhớ cẩn thận.”
Hứa Bát Tuyết gật đầu đáp lại, mở cửa rồi rời đi.
Dương Phượng Ngọc không tiễn cô.
Vừa rồi bị Hứa Bát Tuyết lấy mất hai mươi tệ, trong lòng bà ta cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa ngày mai Hứa Bát Tuyết sẽ trở lại, cũng không phải là khách, không cần ra tiễn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.