[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 24: Mục Tiêu 5
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Hứa Bát Tuyết vừa rời đi không lâu, em trai Hứa Cửu Đồng quay lại, trên tay cầm một cuốn sách. Cậu ta phát hiện bầu không khí trong nhà không ổn nên vội vàng chui vào phòng.
Khoảng bảy giờ Hứa Kiến Quốc làm việc ở nhà máy sản xuất xe đạp, cũng trở về với vẻ mặt nặng nề.
"Sao giờ mới về?" Dương Phượng Ngọc hỏi: "Sáu giờ rưỡi đã tan làm rồi mà."
Hứa Kiến Quốc liếc nhìn bà ta, không nói gì.
Chiều nay ông tình cờ nghe được giám đốc nhà máy nói chuyện với giám đốc về việc nhà máy sản xuất xe đạp không đủ khả năng nuôi nhiều nhân viên như vậy, sẽ có một số người trong số họ sắp bị sa thải.
-
Hứa Bát Tuyết bắt chuyến xe buýt cuối cùng, thuận lợi trở lại trường học.
Khi trở về ký túc xá, phát hiện ra rằng Trần Thần là người duy nhất ở trong ký túc xá, trên mặt Trần Thần đắp những lát dưa chuột, nói là nghe nói về phương pháp chăm sóc khuôn mặt này từ trên báo, muốn thử hai tháng xem sao.
Hứa Bát Tuyết cảm thấy khuôn mặt của Trần Thần trước đây khá trắng, nhưng sau khi sử dụng những lát dưa chuột này, càng trở nên căng bóng hơn, nhưng làn da có vẻ vang hơn một chút.
Trần Thần nhìn thấy Hứa Bát Tuyết thì nhanh chóng ngồi dậy. Cô ấy vừa mới nằm xuống để đắp lên mặt, nếu không những lát dưa chuột sẽ dễ dàng rơi ra.
"Bát Tuyết, chuyện của cậu và mẹ thế nào rồi?" Trần Thần vừa ngồi dậy, những lát dưa chuột trên mặt đã rơi ra, cô ấy cuống tay chân bắt lấy vài miếng, định lát nữa rửa sạch rồi ăn.
Đây là thức ăn, không thể lãng phí được.
Trần Thần cảm thấy mặt mình sạch sẽ, dưa chuột đắp lên cũng không vết bẩn, có thể ăn được.
Hứa Bát Tuyết: "Vẫn ổn."
Tuy cô biết Trần Thần có ý tốt, nhưng cô cũng không muốn nói thêm nhiều lời. Đây là chuyện riêng tư, không thích hợp lấy ra thảo luận.
Trần Thần: “Không tìm cậu xin tiền đâu nhỉ.”
Hứa Bát Tuyết: "Không, còn trả lại tiền cho mình."
"Thật hay giả thế?" Trần Thần thấy thế nào cũng không tin: “Mẹ cậu không giống như người sẽ chủ động đưa tiền cho cậu." Mẹ của Hứa Bát Tuyết trước đây đã ép Hứa Bát Tuyết vào hoàn cảnh như vậy, khiến cô suýt nữa đã nghĩ quẩn, sao bây giờ lại trở thành một người mẹ yêu thương con cái rồi cơ à?
Thậm chí còn chủ động đưa tiền.
Hứa Bát Tuyết không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này, nhìn thấy sáu chiếc giường ký túc xá có một cái trống không, bèn hỏi: "Ai chuyển đi à?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khoảng bảy giờ Hứa Kiến Quốc làm việc ở nhà máy sản xuất xe đạp, cũng trở về với vẻ mặt nặng nề.
"Sao giờ mới về?" Dương Phượng Ngọc hỏi: "Sáu giờ rưỡi đã tan làm rồi mà."
Hứa Kiến Quốc liếc nhìn bà ta, không nói gì.
Chiều nay ông tình cờ nghe được giám đốc nhà máy nói chuyện với giám đốc về việc nhà máy sản xuất xe đạp không đủ khả năng nuôi nhiều nhân viên như vậy, sẽ có một số người trong số họ sắp bị sa thải.
-
Hứa Bát Tuyết bắt chuyến xe buýt cuối cùng, thuận lợi trở lại trường học.
Khi trở về ký túc xá, phát hiện ra rằng Trần Thần là người duy nhất ở trong ký túc xá, trên mặt Trần Thần đắp những lát dưa chuột, nói là nghe nói về phương pháp chăm sóc khuôn mặt này từ trên báo, muốn thử hai tháng xem sao.
Hứa Bát Tuyết cảm thấy khuôn mặt của Trần Thần trước đây khá trắng, nhưng sau khi sử dụng những lát dưa chuột này, càng trở nên căng bóng hơn, nhưng làn da có vẻ vang hơn một chút.
Trần Thần nhìn thấy Hứa Bát Tuyết thì nhanh chóng ngồi dậy. Cô ấy vừa mới nằm xuống để đắp lên mặt, nếu không những lát dưa chuột sẽ dễ dàng rơi ra.
"Bát Tuyết, chuyện của cậu và mẹ thế nào rồi?" Trần Thần vừa ngồi dậy, những lát dưa chuột trên mặt đã rơi ra, cô ấy cuống tay chân bắt lấy vài miếng, định lát nữa rửa sạch rồi ăn.
Đây là thức ăn, không thể lãng phí được.
Trần Thần cảm thấy mặt mình sạch sẽ, dưa chuột đắp lên cũng không vết bẩn, có thể ăn được.
Hứa Bát Tuyết: "Vẫn ổn."
Tuy cô biết Trần Thần có ý tốt, nhưng cô cũng không muốn nói thêm nhiều lời. Đây là chuyện riêng tư, không thích hợp lấy ra thảo luận.
Trần Thần: “Không tìm cậu xin tiền đâu nhỉ.”
Hứa Bát Tuyết: "Không, còn trả lại tiền cho mình."
"Thật hay giả thế?" Trần Thần thấy thế nào cũng không tin: “Mẹ cậu không giống như người sẽ chủ động đưa tiền cho cậu." Mẹ của Hứa Bát Tuyết trước đây đã ép Hứa Bát Tuyết vào hoàn cảnh như vậy, khiến cô suýt nữa đã nghĩ quẩn, sao bây giờ lại trở thành một người mẹ yêu thương con cái rồi cơ à?
Thậm chí còn chủ động đưa tiền.
Hứa Bát Tuyết không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này, nhìn thấy sáu chiếc giường ký túc xá có một cái trống không, bèn hỏi: "Ai chuyển đi à?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.