[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 12: Nguyên Nhân 3
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Nghe nói có một thiết bị tên là máy tính có giá rất cao, một chiếc có giá gần 10.000 tệ, con trai giám đốc nhà máy đã mua một chiếc.
"Mẹ thực sự không bị sa thải đâu đúng không?" Hứa Bát Tuyết hỏi lại.
"Thật sự không có!" Dương Phượng Ngọc bất mãn nói: "Con đang mong đợi mẹ bị sa thải à?"
“Không phải.” Hứa Bát Tuyết nói: “Trường chúng con có một học sinh cuối cấp là phóng viên, đã từng là một cuộc phỏng vấn, còn nói có rất nhiều đơn vị đang thua lỗ, thua lỗ rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả tiền lương của công nhân cũng sẽ không thể trả được”.
Đây là câu chuyện này cô bịa ra.
Đợi lát nữa, có vẻ như cô nên thực sự đến đài kinh tế để phỏng vấn. Loại chuyện liên quan sinh kế nhai của người dân có liên quan đến kinh tế của doanh nghiệp và các đơn vị. Đài truyền hình kinh tế có thể sẽ cần điều này.
Dù sao cũng là một cuộc phỏng vấn, cần phải chuẩn bị về mọi mặt đầy đủ.
Hứa Bát Tuyết dần dần nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Cô nói với Dương Phượng Ngọc: "Mẹ, mẹ đợi con chút nhé. Con quay lại lấy giấy bút." Gia đình cô sống trong khu nhà của các gia đình làm ở nhà máy sản xuất xe đạp nhãn hiệu Flying Pigeon*. Thương hiệu xe đạp này rất nổi tiếng, hầu như có mặt trên khắp cả nước. Đây là thương hiệu mà mọi người đều biết đến, có doanh số bán hàng tốt.
*Flying Pigeon: thương hiệu xe đạp nổi tiếng, sản xuất tại Thiên Tân từ năm 1936.
Nhà máy sản xuất xe đạp cũng liên tục mở rộng. Giờ đây đã là một nhà máy lớn với gần 10.000 người, chưa kể còn người nhà nhân viên.
Lần này về cũng nên nhân tiện phỏng vấn các nhân viên của nhà máy xe đạp.
Hứa Bát Tuyết chỉ một lòng nghĩ đến cuộc phỏng vấn, khi cô quay lại ký túc xá để lấy giấy bút, Dương Phượng Ngọc đã không thấy tăm hơi từ lâu.
Đi tìm lãnh đạo trường rồi?
Hứa Bát Tuyết thở dài, đi về phía tòa nhà văn phòng của trường.
Đi được nửa đường, cô nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Phượng Ngọc đang cầm trên tay một vỉ thuốc giảm đau.
Dương Phượng Ngọc vui vẻ nói: "Thuốc trong trường của con rẻ hơn rất nhiều so với hiệu thuốc bên ngoài, lần sau ở nhà thiếu thuốc gì thì con nhớ đến trường mua."
Sau đó bà ta đưa thuốc cho Hứa Bát Tuyết: “Sau đầu còn đau không? Uống thuốc đi."
Trong lúc nhất thời, tâm tình Hứa Bát Tuyết thấy phức tạp.
Khi đứng trong phòng làm việc của lãnh đạo trường , Hứa Bát Tuyết lại cảm thấy có chút hối hận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Mẹ thực sự không bị sa thải đâu đúng không?" Hứa Bát Tuyết hỏi lại.
"Thật sự không có!" Dương Phượng Ngọc bất mãn nói: "Con đang mong đợi mẹ bị sa thải à?"
“Không phải.” Hứa Bát Tuyết nói: “Trường chúng con có một học sinh cuối cấp là phóng viên, đã từng là một cuộc phỏng vấn, còn nói có rất nhiều đơn vị đang thua lỗ, thua lỗ rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả tiền lương của công nhân cũng sẽ không thể trả được”.
Đây là câu chuyện này cô bịa ra.
Đợi lát nữa, có vẻ như cô nên thực sự đến đài kinh tế để phỏng vấn. Loại chuyện liên quan sinh kế nhai của người dân có liên quan đến kinh tế của doanh nghiệp và các đơn vị. Đài truyền hình kinh tế có thể sẽ cần điều này.
Dù sao cũng là một cuộc phỏng vấn, cần phải chuẩn bị về mọi mặt đầy đủ.
Hứa Bát Tuyết dần dần nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Cô nói với Dương Phượng Ngọc: "Mẹ, mẹ đợi con chút nhé. Con quay lại lấy giấy bút." Gia đình cô sống trong khu nhà của các gia đình làm ở nhà máy sản xuất xe đạp nhãn hiệu Flying Pigeon*. Thương hiệu xe đạp này rất nổi tiếng, hầu như có mặt trên khắp cả nước. Đây là thương hiệu mà mọi người đều biết đến, có doanh số bán hàng tốt.
*Flying Pigeon: thương hiệu xe đạp nổi tiếng, sản xuất tại Thiên Tân từ năm 1936.
Nhà máy sản xuất xe đạp cũng liên tục mở rộng. Giờ đây đã là một nhà máy lớn với gần 10.000 người, chưa kể còn người nhà nhân viên.
Lần này về cũng nên nhân tiện phỏng vấn các nhân viên của nhà máy xe đạp.
Hứa Bát Tuyết chỉ một lòng nghĩ đến cuộc phỏng vấn, khi cô quay lại ký túc xá để lấy giấy bút, Dương Phượng Ngọc đã không thấy tăm hơi từ lâu.
Đi tìm lãnh đạo trường rồi?
Hứa Bát Tuyết thở dài, đi về phía tòa nhà văn phòng của trường.
Đi được nửa đường, cô nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Phượng Ngọc đang cầm trên tay một vỉ thuốc giảm đau.
Dương Phượng Ngọc vui vẻ nói: "Thuốc trong trường của con rẻ hơn rất nhiều so với hiệu thuốc bên ngoài, lần sau ở nhà thiếu thuốc gì thì con nhớ đến trường mua."
Sau đó bà ta đưa thuốc cho Hứa Bát Tuyết: “Sau đầu còn đau không? Uống thuốc đi."
Trong lúc nhất thời, tâm tình Hứa Bát Tuyết thấy phức tạp.
Khi đứng trong phòng làm việc của lãnh đạo trường , Hứa Bát Tuyết lại cảm thấy có chút hối hận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.