[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 13: Nguyên Nhân 4
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Tại sao cô lại mềm lòng như vậy, không phản đối việc Dương Phượng Ngọc đến gặp lãnh đạo?
Còn đi theo nữa.
“Chủ nhiệm Vương, tôi là mẹ của Hứa Bát Tuyết,” Dương Phượng Ngọc nở nụ cười, rất nhiệt tình nói: “Tôi đã nghe Bát Tuyết nói Chủ nhiệm Vương từ từ lâu rồi, con bé nói ông là người tốt, có năng lực làm việc mạnh mẽ, được hiệu trưởng đánh giá rất cao..."
Một đợt tâng bốc.
Chủ nhiệm Vương nghe được điều này thì có chút vui mừng.
Lát sai, Dương Phượng Ngọc nói đến chuyện phân công công việc của Hứa Bát Tuyết: "Vì sao lại không thể phân công công việc?"
Chủ nhiệm Vương sửng sốt một lúc.
Sau đó ông ấy nhìn Hứa Bát Tuyết: “Lần trước khi tới đài truyền hình quốc gia, lúc đó đã nhìn chúng cô rồi, vốn đang định ký hợp đồng, nhưng sau đó cô lại viết thư nói không muốn đi.”
Khi đó, mọi người trong trường đều cho rằng Hứa Bát Tuyết bị mất trí, còn cố gắng thuyết phục cô, kết quả là đài truyền hình không bao giờ đề cập đến việc Hứa Bát Tuyết đến làm nữa.
Vấn đề này đành kết thúc.
Dương Phượng Ngọc hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Bát Tuyết: "Có phải như vậy không?"
Con nhóc chết tiệt này dám từ chối công việc, thậm chí còn nói dối nhà trường không phân công công việc nữa chứ.
Hứa Bát Tuyết: "Oan quá, con chưa bao giờ viết thư." Không, 'Hứa Bát Tuyết' chưa từng viết thư từ chối.
Ít nhất trong trí nhớ của cô không có chuyện này.
Chủ nhiệm Vương sửng sốt: “Chữ ký là của cô mà.”
Dương Phượng Ngọc vội nói: “Chủ nhiệm, nhất định có người có ác ý, muốn quấy rối công việc Bách Tuyết của tôi. Xin ông giúp tôi, lấy lá thư đưa cho chúng tôi xem thử xem nét chữ có đúng không.”
Nét chữ?
Trái tim Hứa Bát Tuyết chùng xuống. Nét chữ của cô thực sự không giống với 'Hứa Bát Tuyết'.
Nếu không muốn trong tương lai để lộ sơ hở, phải đưa việc luyện tập nét chữ vào lịch trình của mình bắt đầu ngay từ hôm nay.
Chủ nhiệm Vương lắc đầu: “Bức thư vốn gửi đến đài truyền hình, người đài truyền hình đọc xong đã lấy đi, ở chỗ chúng tôi không có.”
Trong lòng Dương Phượng Ngọc dần dần trầm xuống: "Hay là ông giúp chúng ta nói chuyện với đài truyền hình được không?"
Chuyện này chủ nhiệm Vương rất bất lực.
Đài truyền hình chỉ tuyển một người từ trường của họ, cái suất từ chối đó chắc chắn đã đẩy sang trường khác, giờ cũng đã kín chỗ rồi, họ không còn tuyển dụng nữa.
Bỏ lỡ cơ hội thì chính là bỏ lỡ, bây giờ mới muốn bù đắp thì đã quá muộn.
Trong lòng Dương Phượng Ngọc cảm thấy hoảng sợ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn đi theo nữa.
“Chủ nhiệm Vương, tôi là mẹ của Hứa Bát Tuyết,” Dương Phượng Ngọc nở nụ cười, rất nhiệt tình nói: “Tôi đã nghe Bát Tuyết nói Chủ nhiệm Vương từ từ lâu rồi, con bé nói ông là người tốt, có năng lực làm việc mạnh mẽ, được hiệu trưởng đánh giá rất cao..."
Một đợt tâng bốc.
Chủ nhiệm Vương nghe được điều này thì có chút vui mừng.
Lát sai, Dương Phượng Ngọc nói đến chuyện phân công công việc của Hứa Bát Tuyết: "Vì sao lại không thể phân công công việc?"
Chủ nhiệm Vương sửng sốt một lúc.
Sau đó ông ấy nhìn Hứa Bát Tuyết: “Lần trước khi tới đài truyền hình quốc gia, lúc đó đã nhìn chúng cô rồi, vốn đang định ký hợp đồng, nhưng sau đó cô lại viết thư nói không muốn đi.”
Khi đó, mọi người trong trường đều cho rằng Hứa Bát Tuyết bị mất trí, còn cố gắng thuyết phục cô, kết quả là đài truyền hình không bao giờ đề cập đến việc Hứa Bát Tuyết đến làm nữa.
Vấn đề này đành kết thúc.
Dương Phượng Ngọc hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Bát Tuyết: "Có phải như vậy không?"
Con nhóc chết tiệt này dám từ chối công việc, thậm chí còn nói dối nhà trường không phân công công việc nữa chứ.
Hứa Bát Tuyết: "Oan quá, con chưa bao giờ viết thư." Không, 'Hứa Bát Tuyết' chưa từng viết thư từ chối.
Ít nhất trong trí nhớ của cô không có chuyện này.
Chủ nhiệm Vương sửng sốt: “Chữ ký là của cô mà.”
Dương Phượng Ngọc vội nói: “Chủ nhiệm, nhất định có người có ác ý, muốn quấy rối công việc Bách Tuyết của tôi. Xin ông giúp tôi, lấy lá thư đưa cho chúng tôi xem thử xem nét chữ có đúng không.”
Nét chữ?
Trái tim Hứa Bát Tuyết chùng xuống. Nét chữ của cô thực sự không giống với 'Hứa Bát Tuyết'.
Nếu không muốn trong tương lai để lộ sơ hở, phải đưa việc luyện tập nét chữ vào lịch trình của mình bắt đầu ngay từ hôm nay.
Chủ nhiệm Vương lắc đầu: “Bức thư vốn gửi đến đài truyền hình, người đài truyền hình đọc xong đã lấy đi, ở chỗ chúng tôi không có.”
Trong lòng Dương Phượng Ngọc dần dần trầm xuống: "Hay là ông giúp chúng ta nói chuyện với đài truyền hình được không?"
Chuyện này chủ nhiệm Vương rất bất lực.
Đài truyền hình chỉ tuyển một người từ trường của họ, cái suất từ chối đó chắc chắn đã đẩy sang trường khác, giờ cũng đã kín chỗ rồi, họ không còn tuyển dụng nữa.
Bỏ lỡ cơ hội thì chính là bỏ lỡ, bây giờ mới muốn bù đắp thì đã quá muộn.
Trong lòng Dương Phượng Ngọc cảm thấy hoảng sợ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.