[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chương 14: Nguyên Nhân 5
Bạch Tĩnh Niên
07/10/2024
Trong lòng Hứa Bát Tuyết chắc chắn có một chút tiếc nuối trong lòng, nhưng bây giờ mọi chuyện đã như thế này, có hối hận cũng vô ích. Bây giờ quay lại nhà máy sản xuất xe đạp để phỏng vấn, chuẩn bị tuyển dụng tại đài truyền hình mới.
Còn về chuyện ai đã viết lá thư đó?
‘Hứa Bát Tuyết’ có mối quan hệ với những người ở trường khá tốt, cũng không đắc tội ai, chẳng lẽ là có người ghen ghét nên mới viết lá thư đó?
Bây giờ không có thư, không có cách nào để xác định được chữ viết tay.
Dương Phượng Ngọc chọc vào đầu Hứa Bát Tuyết: “Lúc trước đã cho con một cơ hội việc làm, còn là từ đài truyền hình quốc gia, là một công ty lớn, sao con không biết trân trọng, lẽ ra ngươi nên đuổi theo hỏi mới phải! Nếu vậy thì còn có thể giải thích rõ ràng sự việc. Tại sao lại không đi?” Một cơ hội tốt như thế.
Còn là cơ hội có thể đến thủ đô!
Dương Phượng Ngọc càng nói càng tức giận.
Bây giờ bà ta cứ nhìn thấy Hứa Bát Tuyết là thấy bực mình, sao đứa nhỏ này lại đần như vậy?
Hứa Bát Tuyết: “Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, không nắm bắt được cơ hội thì việc đó cũng không phải là do con.”
Hơn nữa, là do 'Hứa Bát Tuyết' kia bỏ lỡ cơ hội chứ không phải cô.
Cô còn chưa xuyên qua mà.
Dương Phượng Ngọc trừng mắt nhìn cô một cách đầy hung dữ.
Còn có mặt mũi để nói điều này!
Hứa Bát Tuyết: “Con cũng là nạn nhân mà phải không?”
Sao có thể đổ lỗi cho cô được?
Người ghen ghét nên viết thư giả mạo mới là người đáng bị khiển trách.
Dương Phượng Ngọc chỉ hận rèn sắt không thể thành thép.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Bát Tuyết nói cũng có lý, bà ta thở dài một hơi, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn: Gần đây ở nhà không có chuyện gì suôn sẻ cả.
Trường học ở khu Nam, nhà Hứa Bát Tuyết ở khu Bắc, đi bộ về chỉ mất một tiếng rưỡi, ngồi xe buýt về thì kể cả các điểm dừng cũng không đến nữa giờ.
Hứa Bát Tuyết đã tới bến xe buýt, lại bị Dương Phượng Ngọc kéo đi: “Chỉ đi một đoạn ngắn thôi, chúng ta đi xe buýt về là gì?" Đi bộ về đi!
Hứa Bát Tuyết: "Chỉ mất có hai xu thôi!"
"Hai xu không phải là tiền à!" Dương Phượng Ngọc kéo Hứa Bát Tuyết đi: “Đi hai bước có khiến con mệt chết đâu!"
Hứa Bát Tuyết nảy ra ý kiến: "Mẹ, còn phải phỏng vấn, đi bộ sẽ lãng phí thời gian."
Hai chữ phỏng vấn khiến Dương Phượng Ngọc choáng váng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn về chuyện ai đã viết lá thư đó?
‘Hứa Bát Tuyết’ có mối quan hệ với những người ở trường khá tốt, cũng không đắc tội ai, chẳng lẽ là có người ghen ghét nên mới viết lá thư đó?
Bây giờ không có thư, không có cách nào để xác định được chữ viết tay.
Dương Phượng Ngọc chọc vào đầu Hứa Bát Tuyết: “Lúc trước đã cho con một cơ hội việc làm, còn là từ đài truyền hình quốc gia, là một công ty lớn, sao con không biết trân trọng, lẽ ra ngươi nên đuổi theo hỏi mới phải! Nếu vậy thì còn có thể giải thích rõ ràng sự việc. Tại sao lại không đi?” Một cơ hội tốt như thế.
Còn là cơ hội có thể đến thủ đô!
Dương Phượng Ngọc càng nói càng tức giận.
Bây giờ bà ta cứ nhìn thấy Hứa Bát Tuyết là thấy bực mình, sao đứa nhỏ này lại đần như vậy?
Hứa Bát Tuyết: “Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, không nắm bắt được cơ hội thì việc đó cũng không phải là do con.”
Hơn nữa, là do 'Hứa Bát Tuyết' kia bỏ lỡ cơ hội chứ không phải cô.
Cô còn chưa xuyên qua mà.
Dương Phượng Ngọc trừng mắt nhìn cô một cách đầy hung dữ.
Còn có mặt mũi để nói điều này!
Hứa Bát Tuyết: “Con cũng là nạn nhân mà phải không?”
Sao có thể đổ lỗi cho cô được?
Người ghen ghét nên viết thư giả mạo mới là người đáng bị khiển trách.
Dương Phượng Ngọc chỉ hận rèn sắt không thể thành thép.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Bát Tuyết nói cũng có lý, bà ta thở dài một hơi, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn: Gần đây ở nhà không có chuyện gì suôn sẻ cả.
Trường học ở khu Nam, nhà Hứa Bát Tuyết ở khu Bắc, đi bộ về chỉ mất một tiếng rưỡi, ngồi xe buýt về thì kể cả các điểm dừng cũng không đến nữa giờ.
Hứa Bát Tuyết đã tới bến xe buýt, lại bị Dương Phượng Ngọc kéo đi: “Chỉ đi một đoạn ngắn thôi, chúng ta đi xe buýt về là gì?" Đi bộ về đi!
Hứa Bát Tuyết: "Chỉ mất có hai xu thôi!"
"Hai xu không phải là tiền à!" Dương Phượng Ngọc kéo Hứa Bát Tuyết đi: “Đi hai bước có khiến con mệt chết đâu!"
Hứa Bát Tuyết nảy ra ý kiến: "Mẹ, còn phải phỏng vấn, đi bộ sẽ lãng phí thời gian."
Hai chữ phỏng vấn khiến Dương Phượng Ngọc choáng váng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.