[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 21:
Cuồng Dã La Bặc
24/10/2024
Nhất định phải kiếm tiền, cô muốn tích cóp thật nhiều thật nhiều tiền. Đã chết một lần rồi, Chu Dư không muốn chết nữa.
"Lạnh à?" Người bên cạnh bỗng nhiên run lên, Cố Dã vốn dĩ muốn giả vờ như không thấy, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Chu Dư vội vàng lắc đầu, "Chúng ta về nhà thôi."
Cô nói xong liền đi trước, Cố Dã cầm đồ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chúng ta, về nhà, thôi.
Trở lại ngôi nhà quen thuộc trong ký ức, Chu Dư nhìn thấy rau củ tươi mới trước cửa. Cô biết là bác Lý hàng xóm tốt bụng mang cho.
Kiếp trước sau khi cô về đây sống rất khép kín, không giao tiếp với ai. Cô vốn dĩ không phải người thích nói chuyện, lại thêm việc bị ép gả cho Cố Dã. Khoảng thời gian đó trừ việc cãi nhau với Cố Dã, cô gần như không mở miệng nói chuyện với ai.
Duy chỉ có sự nhiệt tình của bác Lý đã khiến cô mở lòng.
Khi biết chuyện quá khứ của Chu Dư, bác Lý rất thương cảm cho cô. Bà là người tốt bụng, nhiệt tình, trong vườn nhà lại trồng rất nhiều rau củ, nên thường xuyên mang sang cho Chu Dư một ít.
Có thể coi là người mang đến cho Chu Dư chút hơi ấm hiếm hoi ở kiếp trước.
Chu Dư cầm lấy rổ rau xanh mướt, quay sang phía nhà bên cạnh hô to: "Cảm ơn bác Lý ạ!"
Bên trong rất nhanh đã vang lên giọng nói sang sảng của bác Lý: "Đừng khách sáo với bác! Ăn hết lại qua lấy! Bác còn nhiều lắm!"
Chu Dư cười đáp lại một tiếng "Vâng ạ!" Rồi xoay người vào nhà, cầm lấy rổ rau đặt trên bậc cửa.
"Để tôi." Cố Dã nhanh tay giành lấy trước mặt cô.
Chu Dư đang mang thai, đi chuyển không tiện, nên cũng không tranh giành với anh. Hai người một trước một sau bước vào cửa.
Bước vào cửa chính, Chu Dư nhớ tới căn nhà cũ kỹ này, cũng có chút đau đầu.
Mái nhà hình như sắp dột, tường thì vừa bẩn vừa ố vàng. Nhà vệ sinh chỉ có một cái thùng, nhà bếp vẫn còn dùng củi lửa, vị trí lại xa trung tâm thành phố.
Căn nhà này là do bố Cố Dã để lại, vì quá cũ kỹ lại ở vị trí không tốt nên mẹ Cố Dã đã “hào phóng” để lại cho anh.
Nhưng Cố Dã cũng không ở đây lâu, trước khi kết hôn anh vẫn luôn sống với bà nội trong thành phố, sau khi kết hôn với Chu Dư mới chuyển ra.
Nhà thật ra cũng không nhỏ, có một cái sân rộng, hai phòng ngủ, một phòng khách lớn. Nhà bếp và nhà vệ sinh đều ở bên ngoài.
Vì được xây từ rất nhiều năm trước nên mọi thứ đều rất cũ kỹ, tóm lại là ba chữ.
Không tiện nghi.
Nhưng Chu Dư biết, nơi này là mảnh đất vàng, không lâu nữa sẽ bị giải tỏa. Cố Dã cũng là dựa vào đợt giải tỏa này mà có được số vốn đầu tiên để vào Thâm Quyến.
Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau, hiện tại vẫn phải sống ở đây.
Chu Dư nghĩ ngợi một chút, vẫn nên dọn dẹp lại cho tốt. Sau này có con cái thì không thể ở trong căn nhà cũ nát này được.
Có khi cũng có thể học bác Lý trồng rau trong sân, như vậy sẽ tiện hơn mua ngoài chợ. Chứ lúc nào cũng xin bác Lý thì ngại lắm.
"Lạnh à?" Người bên cạnh bỗng nhiên run lên, Cố Dã vốn dĩ muốn giả vờ như không thấy, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Chu Dư vội vàng lắc đầu, "Chúng ta về nhà thôi."
Cô nói xong liền đi trước, Cố Dã cầm đồ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chúng ta, về nhà, thôi.
Trở lại ngôi nhà quen thuộc trong ký ức, Chu Dư nhìn thấy rau củ tươi mới trước cửa. Cô biết là bác Lý hàng xóm tốt bụng mang cho.
Kiếp trước sau khi cô về đây sống rất khép kín, không giao tiếp với ai. Cô vốn dĩ không phải người thích nói chuyện, lại thêm việc bị ép gả cho Cố Dã. Khoảng thời gian đó trừ việc cãi nhau với Cố Dã, cô gần như không mở miệng nói chuyện với ai.
Duy chỉ có sự nhiệt tình của bác Lý đã khiến cô mở lòng.
Khi biết chuyện quá khứ của Chu Dư, bác Lý rất thương cảm cho cô. Bà là người tốt bụng, nhiệt tình, trong vườn nhà lại trồng rất nhiều rau củ, nên thường xuyên mang sang cho Chu Dư một ít.
Có thể coi là người mang đến cho Chu Dư chút hơi ấm hiếm hoi ở kiếp trước.
Chu Dư cầm lấy rổ rau xanh mướt, quay sang phía nhà bên cạnh hô to: "Cảm ơn bác Lý ạ!"
Bên trong rất nhanh đã vang lên giọng nói sang sảng của bác Lý: "Đừng khách sáo với bác! Ăn hết lại qua lấy! Bác còn nhiều lắm!"
Chu Dư cười đáp lại một tiếng "Vâng ạ!" Rồi xoay người vào nhà, cầm lấy rổ rau đặt trên bậc cửa.
"Để tôi." Cố Dã nhanh tay giành lấy trước mặt cô.
Chu Dư đang mang thai, đi chuyển không tiện, nên cũng không tranh giành với anh. Hai người một trước một sau bước vào cửa.
Bước vào cửa chính, Chu Dư nhớ tới căn nhà cũ kỹ này, cũng có chút đau đầu.
Mái nhà hình như sắp dột, tường thì vừa bẩn vừa ố vàng. Nhà vệ sinh chỉ có một cái thùng, nhà bếp vẫn còn dùng củi lửa, vị trí lại xa trung tâm thành phố.
Căn nhà này là do bố Cố Dã để lại, vì quá cũ kỹ lại ở vị trí không tốt nên mẹ Cố Dã đã “hào phóng” để lại cho anh.
Nhưng Cố Dã cũng không ở đây lâu, trước khi kết hôn anh vẫn luôn sống với bà nội trong thành phố, sau khi kết hôn với Chu Dư mới chuyển ra.
Nhà thật ra cũng không nhỏ, có một cái sân rộng, hai phòng ngủ, một phòng khách lớn. Nhà bếp và nhà vệ sinh đều ở bên ngoài.
Vì được xây từ rất nhiều năm trước nên mọi thứ đều rất cũ kỹ, tóm lại là ba chữ.
Không tiện nghi.
Nhưng Chu Dư biết, nơi này là mảnh đất vàng, không lâu nữa sẽ bị giải tỏa. Cố Dã cũng là dựa vào đợt giải tỏa này mà có được số vốn đầu tiên để vào Thâm Quyến.
Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau, hiện tại vẫn phải sống ở đây.
Chu Dư nghĩ ngợi một chút, vẫn nên dọn dẹp lại cho tốt. Sau này có con cái thì không thể ở trong căn nhà cũ nát này được.
Có khi cũng có thể học bác Lý trồng rau trong sân, như vậy sẽ tiện hơn mua ngoài chợ. Chứ lúc nào cũng xin bác Lý thì ngại lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.