[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 22:
Cuồng Dã La Bặc
24/10/2024
Cố Dã cúi đầu nhìn Chu Dư, thấy cô đang trầm ngâm suy tư về căn nhà, trong mắt anh chợt lóe lên tia áy náy.
Trước đây Chu Dư không chỉ một lần tỏ thái độ lạnh nhạt với anh vì căn nhà cũ nát này, thật ra anh cũng định sửa sang lại nhưng bị cô chọc giận nên thôi.
Bây giờ xem ra cô lại để tâm đến nó, mà sao hôm nay cô lại có vẻ… hiền dịu đến vậy?
Không hiểu nổi, nhưng trong lòng Cố Dã cũng bắt đầu muốn sửa sang lại căn nhà…
“Em đi nấu cơm đây.” Chu Dư lấy lại tinh thần, cầm túi đồ ăn trong tay Cố Dã đi vào bếp.
Cố Dã nhíu mày, đi theo sau.
Trong lòng anh dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Hôm nay cô vợ này tốt đến lạ thường, hay là do anh đưa ít tiền quá? Muốn lấy lòng anh để xin thêm tiền?
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Chu Dư quay đầu lại nói: “Để em làm là được rồi, anh đi nghỉ đi.”
Kiếp trước cô chưa từng nấu cơm cho Cố Dã. Những lúc anh không ở nhà cô sẽ tự nấu ăn một mình, còn lúc anh ở nhà thì cô chẳng động tay vào việc gì cả.
Khi đó cô ghét bỏ Cố Dã, cảm thấy anh không xứng với mình.
Nghĩ lại thật nực cười. Sau này khi suy nghĩ thấu đáo, Chu Dư mới nhận ra lúc đó bản thân chỉ là không cam tâm, cố tình làm vậy. Ban đầu Cố Dã đối xử với cô rất tốt, nhưng chính cô đã tự tay phá hỏng tất cả.
Điều nực cười hơn là, Cố Dã nấu ăn dở muốn chết, vậy mà lúc đó Chu Dư vẫn có thể nhẫn nhịn ăn hết rồi còn bắt anh đi nấu cơm.
Thật là quá đáng.
Cố Dã nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, thản nhiên hỏi: “Không phải em nói em không biết nhóm lửa sao?”
Chu Dư ngẩn người, đúng rồi, kiếp trước cô chính là lấy cớ này.
Lại còn ra vẻ đạo đức giả bắt cóc Cố Dã, nói anh mà không về nấu cơm là cô phải chịu đói. Thế nên Cố Dã rất ít khi không về nhà, nhất là bữa cơm tối.
Chu Dư lảng tránh ánh mắt, lí nhí nói: “Vậy phiền anh nhóm lửa giúp em.”
Cố Dã bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô còn biết nói “Phiền anh” cơ đấy? Sao bỗng nhiên lại lễ phép thế này.
Bên trong bếp tối om, Chu Dư hơi ngại ngùng. Cô nhớ là tối qua Cố Dã nấu cơm, nhà nào cũng vậy, sau khi dùng bếp xong sẽ để lại chút than hồng cho dễ châm lửa.
Chỉ là ở nhà này, Chu Dư lười chẳng buồn quản chuyện đó.
Cô không dám quay đầu nhìn sắc mặt Cố Dã, giả vờ bình tĩnh đi đến tủ đựng thức ăn lấy đồ chuẩn bị ra ngoài rửa.
Mở tủ ra, cô càng thêm ngại ngùng.
Bên trong chỉ còn độc mỗi một miếng thịt nhỏ với ít mì sợi, nhìn là biết không đủ cho hai người ăn.
Cô vội vàng lấy ra rồi “Rầm” một tiếng đóng tủ chạy ra khỏi nhà bếp.
Không biết Cố Dã có nhìn thấy không, cô nghe thấy anh nói vọng ra từ phía sau: “Tôi không đói.”
Chu Dư không nói gì.
Cô không biết trong nhà còn đồ ăn không, đi tìm một vòng, chẳng có gì cả. Mà cũng phải, trong nhà làm gì có đồ ăn?
Trước đây Chu Dư không chỉ một lần tỏ thái độ lạnh nhạt với anh vì căn nhà cũ nát này, thật ra anh cũng định sửa sang lại nhưng bị cô chọc giận nên thôi.
Bây giờ xem ra cô lại để tâm đến nó, mà sao hôm nay cô lại có vẻ… hiền dịu đến vậy?
Không hiểu nổi, nhưng trong lòng Cố Dã cũng bắt đầu muốn sửa sang lại căn nhà…
“Em đi nấu cơm đây.” Chu Dư lấy lại tinh thần, cầm túi đồ ăn trong tay Cố Dã đi vào bếp.
Cố Dã nhíu mày, đi theo sau.
Trong lòng anh dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Hôm nay cô vợ này tốt đến lạ thường, hay là do anh đưa ít tiền quá? Muốn lấy lòng anh để xin thêm tiền?
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Chu Dư quay đầu lại nói: “Để em làm là được rồi, anh đi nghỉ đi.”
Kiếp trước cô chưa từng nấu cơm cho Cố Dã. Những lúc anh không ở nhà cô sẽ tự nấu ăn một mình, còn lúc anh ở nhà thì cô chẳng động tay vào việc gì cả.
Khi đó cô ghét bỏ Cố Dã, cảm thấy anh không xứng với mình.
Nghĩ lại thật nực cười. Sau này khi suy nghĩ thấu đáo, Chu Dư mới nhận ra lúc đó bản thân chỉ là không cam tâm, cố tình làm vậy. Ban đầu Cố Dã đối xử với cô rất tốt, nhưng chính cô đã tự tay phá hỏng tất cả.
Điều nực cười hơn là, Cố Dã nấu ăn dở muốn chết, vậy mà lúc đó Chu Dư vẫn có thể nhẫn nhịn ăn hết rồi còn bắt anh đi nấu cơm.
Thật là quá đáng.
Cố Dã nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, thản nhiên hỏi: “Không phải em nói em không biết nhóm lửa sao?”
Chu Dư ngẩn người, đúng rồi, kiếp trước cô chính là lấy cớ này.
Lại còn ra vẻ đạo đức giả bắt cóc Cố Dã, nói anh mà không về nấu cơm là cô phải chịu đói. Thế nên Cố Dã rất ít khi không về nhà, nhất là bữa cơm tối.
Chu Dư lảng tránh ánh mắt, lí nhí nói: “Vậy phiền anh nhóm lửa giúp em.”
Cố Dã bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô còn biết nói “Phiền anh” cơ đấy? Sao bỗng nhiên lại lễ phép thế này.
Bên trong bếp tối om, Chu Dư hơi ngại ngùng. Cô nhớ là tối qua Cố Dã nấu cơm, nhà nào cũng vậy, sau khi dùng bếp xong sẽ để lại chút than hồng cho dễ châm lửa.
Chỉ là ở nhà này, Chu Dư lười chẳng buồn quản chuyện đó.
Cô không dám quay đầu nhìn sắc mặt Cố Dã, giả vờ bình tĩnh đi đến tủ đựng thức ăn lấy đồ chuẩn bị ra ngoài rửa.
Mở tủ ra, cô càng thêm ngại ngùng.
Bên trong chỉ còn độc mỗi một miếng thịt nhỏ với ít mì sợi, nhìn là biết không đủ cho hai người ăn.
Cô vội vàng lấy ra rồi “Rầm” một tiếng đóng tủ chạy ra khỏi nhà bếp.
Không biết Cố Dã có nhìn thấy không, cô nghe thấy anh nói vọng ra từ phía sau: “Tôi không đói.”
Chu Dư không nói gì.
Cô không biết trong nhà còn đồ ăn không, đi tìm một vòng, chẳng có gì cả. Mà cũng phải, trong nhà làm gì có đồ ăn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.