Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 28: Chợ Đồ Cổ
Thanh Tri Hứa
21/09/2023
Tài xế nghe nói đến đề tài này thì nổi lên hứng thú, kể cho Giang Thính Lan nghe chuyện người ta đào được báu vật ở chợ đồ cổ mấy hôm trước.
"Chuyện này đã truyền khắp phố đồ cổ bên kia rồi, tan ca bọn tôi sẽ lập nhóm đi dạo ở đó."
Giang Thính Lan biết những năm tám mươi lỗi thời là lúc mua rẻ bán đắt, những năm chín mươi cũng khó phân biệt thật giả, đến sau năm 2000 hàng giả tràn lan, nói không chừng chính là thời kỳ khai quật mới.
Tuy bây giờ là lúc khó phân biệt thật giả nhưng vẫn có thể dễ dàng đào được đồ tốt.
Cô nhớ lúc trước có xem qua một tin tức, có một người đến Bằng Thành làm công, tuỳ tiện mua một món đồ chơi thế mà lại có giá trị một triệu.
"Anh trai, anh cũng đi đào sao?"
"Đi chứ!"
"Đào được báu vật bao giờ chưa?"
Anh trai lái xe: Em gái này xinh đẹp là thế mà sao nói chuyện đâm chọc người ta vậy trời?
"Mắt nhìn của tôi không tốt." Tài xế thoáng nhìn Giang Thính Lan, nói: "Nhưng mà tôi thấy ánh mắt của cô khá tốt, nói không chừng có thể đào được báu vật." Người có thể ở trong biệt thự Nam Uyển chắc hẳn mắt nhìn rất tốt.
Giang Thính Lan không biết mắt nhìn của mình có tốt không, nhưng cô cũng muốn đi xem thử.
Tài xế nghe Giang Thính Lan nói muốn đi xem thử, anh ta nhấn chân ga đưa cô đến chợ đồ cổ.
Sau khi xuống xe Giang Thính Lan liền đi vào bên trong chợ đồ cổ. Vào bên trong cô mới hình dung được rực rỡ muôn màu chính xác là thế nào.
Bên trong có rất nhiều người nước ngoài, những chủ sạp hàng này rất thích lôi kéo người ngoài nghề vì biết bọn họ vừa có tiền vừa thích xem diễn trò.
Hơn nữa những thứ như đồ cổ không được niêm yết giá rõ ràng, cũng không được bảo đảm thật giả, vừa thấy những chủ sạp này nhiệt tình chào mời là biết bọn họ kiếm lời không ít.
"Cô gái, muốn xem qua chút không? Đồ rửa bút của thời nhà Tống đấy!"
Giang Thính Lan cũng trở thành đối tượng được chào mời, túi xách trong tay cô để trưng à, thứ nít ranh!
Vừa nhìn liền biết là một tên lừa đảo.
Cái lò thời nhà Tống? Tủ cây cảnh và cây lê thời nhà Minh sao? Nghe giới thiệu mà Giang Thính Lan muốn đau cả đầu, thoạt nhìn có vẻ rất giống nhưng cô tin rằng những thứ đang được giới thiệu nhiệt tình kia vừa mới xuất kho không lâu.
Nhưng Giang Thính Lan cũng không nói mình không hiểu biết, trước khi vào cửa cô còn cầm lấy một chiếc kính lúp, học những người đào báu vật trong ti vi xem cái này dòm cái kia.
Sau khi xem xong thì xua tay, vẻ mặt ghét bỏ.
"Chuyện này đã truyền khắp phố đồ cổ bên kia rồi, tan ca bọn tôi sẽ lập nhóm đi dạo ở đó."
Giang Thính Lan biết những năm tám mươi lỗi thời là lúc mua rẻ bán đắt, những năm chín mươi cũng khó phân biệt thật giả, đến sau năm 2000 hàng giả tràn lan, nói không chừng chính là thời kỳ khai quật mới.
Tuy bây giờ là lúc khó phân biệt thật giả nhưng vẫn có thể dễ dàng đào được đồ tốt.
Cô nhớ lúc trước có xem qua một tin tức, có một người đến Bằng Thành làm công, tuỳ tiện mua một món đồ chơi thế mà lại có giá trị một triệu.
"Anh trai, anh cũng đi đào sao?"
"Đi chứ!"
"Đào được báu vật bao giờ chưa?"
Anh trai lái xe: Em gái này xinh đẹp là thế mà sao nói chuyện đâm chọc người ta vậy trời?
"Mắt nhìn của tôi không tốt." Tài xế thoáng nhìn Giang Thính Lan, nói: "Nhưng mà tôi thấy ánh mắt của cô khá tốt, nói không chừng có thể đào được báu vật." Người có thể ở trong biệt thự Nam Uyển chắc hẳn mắt nhìn rất tốt.
Giang Thính Lan không biết mắt nhìn của mình có tốt không, nhưng cô cũng muốn đi xem thử.
Tài xế nghe Giang Thính Lan nói muốn đi xem thử, anh ta nhấn chân ga đưa cô đến chợ đồ cổ.
Sau khi xuống xe Giang Thính Lan liền đi vào bên trong chợ đồ cổ. Vào bên trong cô mới hình dung được rực rỡ muôn màu chính xác là thế nào.
Bên trong có rất nhiều người nước ngoài, những chủ sạp hàng này rất thích lôi kéo người ngoài nghề vì biết bọn họ vừa có tiền vừa thích xem diễn trò.
Hơn nữa những thứ như đồ cổ không được niêm yết giá rõ ràng, cũng không được bảo đảm thật giả, vừa thấy những chủ sạp này nhiệt tình chào mời là biết bọn họ kiếm lời không ít.
"Cô gái, muốn xem qua chút không? Đồ rửa bút của thời nhà Tống đấy!"
Giang Thính Lan cũng trở thành đối tượng được chào mời, túi xách trong tay cô để trưng à, thứ nít ranh!
Vừa nhìn liền biết là một tên lừa đảo.
Cái lò thời nhà Tống? Tủ cây cảnh và cây lê thời nhà Minh sao? Nghe giới thiệu mà Giang Thính Lan muốn đau cả đầu, thoạt nhìn có vẻ rất giống nhưng cô tin rằng những thứ đang được giới thiệu nhiệt tình kia vừa mới xuất kho không lâu.
Nhưng Giang Thính Lan cũng không nói mình không hiểu biết, trước khi vào cửa cô còn cầm lấy một chiếc kính lúp, học những người đào báu vật trong ti vi xem cái này dòm cái kia.
Sau khi xem xong thì xua tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.