Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 29: Vạn Bảo Lâu
Thanh Tri Hứa
21/09/2023
Cô đi xem hai sạp hàng liên tiếp, những chủ sạp vốn đang lừa gạt cô có chút không rõ, cô gái này nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng ánh mắt sắc bén, không hề bị bọn họ lừa.
Cô đi tới một xó ở ngã rẽ, chủ sạp là một ông lão lớn tuổi, chỉ bày vài món hàng lẻ tẻ.
Giang Thính Lan nhìn chằm chằm một lọ sứ trên sạp, nhìn giống ống đựng bút nhưng hình như lớn hơn một chút. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ mãnh liệt rằng phải mua cái này, như thể không mua được thì cô không thể bước ra khỏi đây.
Chuyện này khiến cô bỗng nhớ tới lúc trước cô đi ngang qua quầy bán vé số, bỗng nhiên nổi lên cảm giác muốn mua xổ số, sau đó cô chọn một vé, trúng được năm trăm ngàn tệ.
Hôm nay lại xuất hiện cảm giác này, chẳng lẽ là đồ tốt ư? Cô quyết định nghe theo cảm giác.
"Cái này giá bao nhiêu vậy?" Giang Thính Lan không hiểu những thuật ngữ trong nghề, hỏi giá như lúc đi chợ mua cải trắng.
"Cái này không cần tiền." Ông lão nhìn thoáng qua: "Đây là quà người ta tặng kèm lúc đi thu mua đồ cổ." Ông ta thấy người mua là một cô gái nên cũng lười lấy tiền.
Hả? Giang Thính Lan bỗng cảm thấy được trực giác cũng sẽ lừa người, người ta không cần trả tiền thì có thể là thứ gì tốt.
Ông lão thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào lọ sứ, dáng vẻ sắp khóc tới nơi thì nhanh chóng nghiêm túc lại, xoay người đưa lọ sứ nhỏ cho Giang Thính Lan: "Thích thì cứ lấy đi, không cần trả tiền."
Cô gái này nhìn cũng còn nhỏ, có lẽ không có nhiều tiền, dù sao cũng là đồ người khác tặng, cứ tặng đại cho cô vậy.
Màu sơn đen xì đến nổi không nhận ra đây là thứ gì, có rửa mấy cũng không sạch.
Giang Thính Lan thấy người ta đã đưa đến tay nên chỉ có thể nhận lấy, cô nghĩ tự nhiên lấy không đồ của người ta cũng không tốt thế là bèn chọn thêm một chiếc vòng tay.
Lúc cô vừa chọn chiếc vòng tay, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ muốn mua nó, nhưng không mãnh liệt như chiếc lọ sứ nhỏ kia.
Giang Thính Lan không rõ tình huống hiện tại là như thế nào, chỉ có thể thanh toán tiền nhận lấy hai thứ này. Vòng tay không đắt mấy, chỉ có ba trăm tệ.
"Cô gái, phía sau có một Vạn Bảo Lâu, ở đó có người có thể xem giúp cô đồ vật là thật hay giả. Nếu là thật thì Vạn Bảo Lâu sẽ ước lượng giá cả cho cô để lúc bán đi không bị ăn thiệt."
Giang Thính Lan mới thanh toán tiền xong đã có người tiến lên nói chuyện.
Cô đi tới một xó ở ngã rẽ, chủ sạp là một ông lão lớn tuổi, chỉ bày vài món hàng lẻ tẻ.
Giang Thính Lan nhìn chằm chằm một lọ sứ trên sạp, nhìn giống ống đựng bút nhưng hình như lớn hơn một chút. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ mãnh liệt rằng phải mua cái này, như thể không mua được thì cô không thể bước ra khỏi đây.
Chuyện này khiến cô bỗng nhớ tới lúc trước cô đi ngang qua quầy bán vé số, bỗng nhiên nổi lên cảm giác muốn mua xổ số, sau đó cô chọn một vé, trúng được năm trăm ngàn tệ.
Hôm nay lại xuất hiện cảm giác này, chẳng lẽ là đồ tốt ư? Cô quyết định nghe theo cảm giác.
"Cái này giá bao nhiêu vậy?" Giang Thính Lan không hiểu những thuật ngữ trong nghề, hỏi giá như lúc đi chợ mua cải trắng.
"Cái này không cần tiền." Ông lão nhìn thoáng qua: "Đây là quà người ta tặng kèm lúc đi thu mua đồ cổ." Ông ta thấy người mua là một cô gái nên cũng lười lấy tiền.
Hả? Giang Thính Lan bỗng cảm thấy được trực giác cũng sẽ lừa người, người ta không cần trả tiền thì có thể là thứ gì tốt.
Ông lão thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào lọ sứ, dáng vẻ sắp khóc tới nơi thì nhanh chóng nghiêm túc lại, xoay người đưa lọ sứ nhỏ cho Giang Thính Lan: "Thích thì cứ lấy đi, không cần trả tiền."
Cô gái này nhìn cũng còn nhỏ, có lẽ không có nhiều tiền, dù sao cũng là đồ người khác tặng, cứ tặng đại cho cô vậy.
Màu sơn đen xì đến nổi không nhận ra đây là thứ gì, có rửa mấy cũng không sạch.
Giang Thính Lan thấy người ta đã đưa đến tay nên chỉ có thể nhận lấy, cô nghĩ tự nhiên lấy không đồ của người ta cũng không tốt thế là bèn chọn thêm một chiếc vòng tay.
Lúc cô vừa chọn chiếc vòng tay, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ muốn mua nó, nhưng không mãnh liệt như chiếc lọ sứ nhỏ kia.
Giang Thính Lan không rõ tình huống hiện tại là như thế nào, chỉ có thể thanh toán tiền nhận lấy hai thứ này. Vòng tay không đắt mấy, chỉ có ba trăm tệ.
"Cô gái, phía sau có một Vạn Bảo Lâu, ở đó có người có thể xem giúp cô đồ vật là thật hay giả. Nếu là thật thì Vạn Bảo Lâu sẽ ước lượng giá cả cho cô để lúc bán đi không bị ăn thiệt."
Giang Thính Lan mới thanh toán tiền xong đã có người tiến lên nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.