Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 43: Đánh Cược
Thanh Tri Hứa
23/09/2023
"A, vậy ý anh là những món đồ trong chợ này đều là giả ư?" Giang Thính Lan hỏi ngược lại.
Xung quanh vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lạnh lẽo, ngay cả mấy người đang chuẩn bị trả tiền cũng dừng tay lại.
"...Cô ăn nói bậy bạ gì đó? Tôi không hề nói như vậy." Ông chủ không ngờ mình lại biến khéo thành vụng, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Nếu không phải ý đó thì mau xin lỗi chị dâu tôi đi." Vạn Thiếu Du ở bên cạnh Giang Thính Lan, anh ta là cái thá gì mà dám chỉ trỏ chị dâu anh ta?
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Vốn dĩ cô ta không hiểu gì hết." Ông chủ còn cứng cổ phản bác lại.
Giang Thính Lan cười lạnh: "Nếu anh đã nói tôi không hiểu, vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu ở chỗ tôi có một món đồ cổ co giá trị trên một trăm ngàn thì tôi sẽ chọn một món ở sạp hàng của anh, anh không thể từ chối."
Cô nhìn chằm chằm bức tranh treo trong sạp của ông chủ, một người thường như cô không bình phẩm được bức tranh kia thật giả thế nào nhưng cảm giác mãnh liệt trong lòng đối với nó mạnh mẽ hơn bất cứ món đồ cổ nào cô có.
Thậm chí lúc cô nhìn thấy nó, tay cũng có chút run lên. Cô ôm tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hôm nay nhất định phải có được nó nhưng bảo cô trả tiền cho cái tên khốn đáng ghét này thì không được.
"Được." Ông chủ đột nhiên nở nụ cười, nhanh chóng đồng ý như thể sợ Giang Thính Lan đột nhiên đổi ý. Lẽ nào anh ta còn không biết hàng của mình ra sao à, toàn bộ đều là hàng giả để gạt người thôi. Đưa hết cho cô anh ta có chút tiếc, tốt xấu gì anh ta cũng bỏ tiền ra mua, nhưng nếu chỉ một món thì không sao cả.
Thậm chí anh ta còn nâng điều kiện cược: "Tôi không chỉ tặng cô món cô muốn mà bất kỳ món gì hôm nay cô mua tôi sẽ thanh toán hết, nhưng mà nếu cô thua thì sau này không được bước chân vào cái chợ này nữa."
"Anh cứ nằm mơ đi, vốn dĩ do anh mắng tôi trước. Nếu tôi thua, tôi sẽ không so đo chuyện anh ăn nói bậy bạ."
"Nhóc con, cô giỡn với tôi đấy à?" Ông chủ nói xong định xông lên đánh Giang Thính Lan, Vạn Thiếu Du lập tức chắn trước mặt cô. Mặc dù anh ta không mặc quân phục nhưng khí thế mạnh mẽ, ông chủ nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông trước mặt cũng có chút sợ.
"Bây giờ một là anh lập tức xin lỗi chị dâu tôi, hoặc là chấp nhận ván cược của chị ấy. Nếu không từ nay về sau anh đừng hòng làm ăn ở cái chợ này nữa. Tôi chỉ cần nói một tiếng, tất cả mọi người ở đây đều sẽ biết hàng ở sạp của anh toàn là đồ dỏm."
Lúc này bên cạnh có vài người lên tiếng hoà giải. Vốn dĩ bây giờ buôn đồ cổ không dễ gì, nếu làm ầm ĩ lên, người ta biết là đồ giả thì còn buôn bán thế nào nữa?
Cuối cùng ông chủ chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý. Anh ta không tin con nhóc thối này có bản lĩnh gì.
Xung quanh vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lạnh lẽo, ngay cả mấy người đang chuẩn bị trả tiền cũng dừng tay lại.
"...Cô ăn nói bậy bạ gì đó? Tôi không hề nói như vậy." Ông chủ không ngờ mình lại biến khéo thành vụng, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Nếu không phải ý đó thì mau xin lỗi chị dâu tôi đi." Vạn Thiếu Du ở bên cạnh Giang Thính Lan, anh ta là cái thá gì mà dám chỉ trỏ chị dâu anh ta?
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Vốn dĩ cô ta không hiểu gì hết." Ông chủ còn cứng cổ phản bác lại.
Giang Thính Lan cười lạnh: "Nếu anh đã nói tôi không hiểu, vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu ở chỗ tôi có một món đồ cổ co giá trị trên một trăm ngàn thì tôi sẽ chọn một món ở sạp hàng của anh, anh không thể từ chối."
Cô nhìn chằm chằm bức tranh treo trong sạp của ông chủ, một người thường như cô không bình phẩm được bức tranh kia thật giả thế nào nhưng cảm giác mãnh liệt trong lòng đối với nó mạnh mẽ hơn bất cứ món đồ cổ nào cô có.
Thậm chí lúc cô nhìn thấy nó, tay cũng có chút run lên. Cô ôm tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hôm nay nhất định phải có được nó nhưng bảo cô trả tiền cho cái tên khốn đáng ghét này thì không được.
"Được." Ông chủ đột nhiên nở nụ cười, nhanh chóng đồng ý như thể sợ Giang Thính Lan đột nhiên đổi ý. Lẽ nào anh ta còn không biết hàng của mình ra sao à, toàn bộ đều là hàng giả để gạt người thôi. Đưa hết cho cô anh ta có chút tiếc, tốt xấu gì anh ta cũng bỏ tiền ra mua, nhưng nếu chỉ một món thì không sao cả.
Thậm chí anh ta còn nâng điều kiện cược: "Tôi không chỉ tặng cô món cô muốn mà bất kỳ món gì hôm nay cô mua tôi sẽ thanh toán hết, nhưng mà nếu cô thua thì sau này không được bước chân vào cái chợ này nữa."
"Anh cứ nằm mơ đi, vốn dĩ do anh mắng tôi trước. Nếu tôi thua, tôi sẽ không so đo chuyện anh ăn nói bậy bạ."
"Nhóc con, cô giỡn với tôi đấy à?" Ông chủ nói xong định xông lên đánh Giang Thính Lan, Vạn Thiếu Du lập tức chắn trước mặt cô. Mặc dù anh ta không mặc quân phục nhưng khí thế mạnh mẽ, ông chủ nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông trước mặt cũng có chút sợ.
"Bây giờ một là anh lập tức xin lỗi chị dâu tôi, hoặc là chấp nhận ván cược của chị ấy. Nếu không từ nay về sau anh đừng hòng làm ăn ở cái chợ này nữa. Tôi chỉ cần nói một tiếng, tất cả mọi người ở đây đều sẽ biết hàng ở sạp của anh toàn là đồ dỏm."
Lúc này bên cạnh có vài người lên tiếng hoà giải. Vốn dĩ bây giờ buôn đồ cổ không dễ gì, nếu làm ầm ĩ lên, người ta biết là đồ giả thì còn buôn bán thế nào nữa?
Cuối cùng ông chủ chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý. Anh ta không tin con nhóc thối này có bản lĩnh gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.