Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 42: Giả Vờ Giả Vịt ?
Thanh Tri Hứa
23/09/2023
Giang Thính Lan đi vài sạp hàng, hoàn toàn không thu hoạch được gì, có đồ nửa thật nửa giả, nhưng đa số vẫn là đồ giả, chẳng trách ông chủ Ngô không tới. Nhưng lúc đi đến giữa chợ, rốt cuộc Giang Thính Lan cũng có cảm giác. Cô dừng chân trước một sạp hàng nhìn một cái bình Bảo Nguyệt.
"Bình Bảo Nguyệt này có chút thú vị." Cô làm bộ làm tịch kiểm tra một phen rồi gật đầu, sau đó cò kè mặc cả với ông chủ một phen cho đến khi bàn được một cái giá vừa lòng.
Vạn Thiếu Du phụ trách xách đồ, nghe thấy chị dâu nói lập tức bỏ tiền ra.
"Cái bình Quan Âm này khá đẹp đấy, nếu không bán được thì đem về nhà trang trí cũng ổn."
"Đây là bầu rượu sao? Rất độc đáo, trả tiền."
Giang Thính Lan mua đại mấy món nửa thật nửa giả kia, hơn nữa cô chỉ định lấy hai món đến Vạn Bảo Lâu giám định, nếu nhiều quá dễ bị người khác chú ý.
Lúc này ở bên cạnh có hai người đang thảo luận: "Cậu thấy cô gái kia có phải cô gái hôm qua đến đào báu vật không?" Hai người này đi dạo chợ đồ cổ lâu năm, mắt nhìn không tính là tốt nhưng cũng không kém, mấy năm qua cũng đào được đồ tốt này nọ nhưng tuyệt đối không lợi hại được như Giang Thính Lan nên muốn đi lên tìm cơ hội bắt chuyện.
"Chính là cô ấy. Ngày hôm qua tôi thấy cô ấy lấy cái gì đó chỗ sạp của lão Triệu, chỉ chốc lát sau Vạn Bảo Lâu bên kia đã truyền ra tin tức."
"Cậu có thấy cô ấy không hề dừng lại mấy sạp chỗ cửa ra vào không, chứng tỏ bên này không có đồ tốt gì hết, chúng ta đi theo cô ấy thử xem."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo, kết quả người nước ngoài bên cạnh cũng nghe thấy được bèn bỏ đồ vật trong tay xuống.
Bây giờ bọn họ đã thông minh hơn nhiều, biết được mắt nhìn của mình không tốt nên bình thường hay đi theo người Hoa, như vậy tỉ lệ có được đồ tốt sẽ cao hơn nhiều.
"Cậu xem có phải cô gái kia là người trong nghề không?" Chủ sạp hàng bị bỏ qua bắt lấy người bên cạnh hỏi chuyện.
"Một con nhóc chỉ biết giả vờ giả vịt, nếu cô ta đúng thật là dân trong nghề thì hôm nay cô ta mua bao nhiêu món tôi trả hết." Đừng tưởng ngày hôm qua anh ta không biết chuyện, mua đồ cổ giống như mua cải trắng ngoài chợ, là kiểu mèo mù vớ phải cá rán, sao hôm nay cô lại tới nữa? Anh ta không tin vận may của cô tốt như vậy.
Giọng nói của người đàn ông khá lớn, đúng lúc Giang Thính Lan đang xem bình hoa ở bên cạnh, nghe nói thế thì ngẩng đầu liếc ông chủ kia một cái.
Bởi vì lúc nãy ông chủ này để vuột mất một vị khách nước ngoài nên không mấy vui vẻ, anh ta cố ý hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì? Nếu như hôm nay cô có thể chọn được một món hàng thật, tôi sẽ cho cô cả sạp hàng này."
"Bình Bảo Nguyệt này có chút thú vị." Cô làm bộ làm tịch kiểm tra một phen rồi gật đầu, sau đó cò kè mặc cả với ông chủ một phen cho đến khi bàn được một cái giá vừa lòng.
Vạn Thiếu Du phụ trách xách đồ, nghe thấy chị dâu nói lập tức bỏ tiền ra.
"Cái bình Quan Âm này khá đẹp đấy, nếu không bán được thì đem về nhà trang trí cũng ổn."
"Đây là bầu rượu sao? Rất độc đáo, trả tiền."
Giang Thính Lan mua đại mấy món nửa thật nửa giả kia, hơn nữa cô chỉ định lấy hai món đến Vạn Bảo Lâu giám định, nếu nhiều quá dễ bị người khác chú ý.
Lúc này ở bên cạnh có hai người đang thảo luận: "Cậu thấy cô gái kia có phải cô gái hôm qua đến đào báu vật không?" Hai người này đi dạo chợ đồ cổ lâu năm, mắt nhìn không tính là tốt nhưng cũng không kém, mấy năm qua cũng đào được đồ tốt này nọ nhưng tuyệt đối không lợi hại được như Giang Thính Lan nên muốn đi lên tìm cơ hội bắt chuyện.
"Chính là cô ấy. Ngày hôm qua tôi thấy cô ấy lấy cái gì đó chỗ sạp của lão Triệu, chỉ chốc lát sau Vạn Bảo Lâu bên kia đã truyền ra tin tức."
"Cậu có thấy cô ấy không hề dừng lại mấy sạp chỗ cửa ra vào không, chứng tỏ bên này không có đồ tốt gì hết, chúng ta đi theo cô ấy thử xem."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo, kết quả người nước ngoài bên cạnh cũng nghe thấy được bèn bỏ đồ vật trong tay xuống.
Bây giờ bọn họ đã thông minh hơn nhiều, biết được mắt nhìn của mình không tốt nên bình thường hay đi theo người Hoa, như vậy tỉ lệ có được đồ tốt sẽ cao hơn nhiều.
"Cậu xem có phải cô gái kia là người trong nghề không?" Chủ sạp hàng bị bỏ qua bắt lấy người bên cạnh hỏi chuyện.
"Một con nhóc chỉ biết giả vờ giả vịt, nếu cô ta đúng thật là dân trong nghề thì hôm nay cô ta mua bao nhiêu món tôi trả hết." Đừng tưởng ngày hôm qua anh ta không biết chuyện, mua đồ cổ giống như mua cải trắng ngoài chợ, là kiểu mèo mù vớ phải cá rán, sao hôm nay cô lại tới nữa? Anh ta không tin vận may của cô tốt như vậy.
Giọng nói của người đàn ông khá lớn, đúng lúc Giang Thính Lan đang xem bình hoa ở bên cạnh, nghe nói thế thì ngẩng đầu liếc ông chủ kia một cái.
Bởi vì lúc nãy ông chủ này để vuột mất một vị khách nước ngoài nên không mấy vui vẻ, anh ta cố ý hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì? Nếu như hôm nay cô có thể chọn được một món hàng thật, tôi sẽ cho cô cả sạp hàng này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.