Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 30: Định Giá.
Thanh Tri Hứa
21/09/2023
Giang Thính Lan mới thanh toán tiền xong đã có người tiến lên nói chuyện.
Cô biết bình thường ở nơi này có không ít người chuyên nghiệp, hơn nữa cô cũng muốn xác thực ý nghĩ trong lòng mình, bèn nói câu cảm ơn với người nọ, sau đó cầm hai thứ đồ kia đi vào trong Vạn Bảo Lâu.
Cô muốn kiểm tra ở đây thì phải trả phí, giá cả không cao, hai cái chỉ có năm mươi tệ.
Giang Thính Lan nhanh chóng thanh toán, sau đó đặt hai đồ vật kia lên trên.
Cô có chút căng thẳng nhìn người đối diện, sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào.
Ngay cả hai người đi theo dưới lầu đi lên từ bao giờ cô cũng không để ý.
"Cô gái, cô có định bán thứ này không?" Người kiểm tra thu hồi dụng cụ nhìn Giang Thính Lan hỏi.
"Mấy người muốn mua à? Bao nhiêu tiền?"
"Bước đầu kiểm tra ra đây là chậu hoa nhỏ trong lò năm Vĩnh Lạc thời Minh. Nếu cô muốn bán thì Vạn Bảo Lâu của chúng tôi sẽ mua nó với giá một trăm ngàn." Ông chủ thấy cô không hiểu nên ra vẻ ép giá, dù sao với một cô gái, một trăm ngàn thật sự rất quý giá.
Một trăm ngàn! Cô có chút kích động nhưng lập tức bình tĩnh lại, miễn cho bị người ta lừa.
Lúc này Giang Thính Lan mới chú ý tới lớp sơn đen bên ngoài bị cái gì lau đi, lộ ra lớp men màu tím hồng nhạt trộn lẫn màu cam sáng.
Bởi vì dáng vẻ chậu hoa hiện giờ, bên ngoài còn có lớp sơn đen nên bị người ta lầm tưởng là những món đồ sứ không đáng giá mới xuất xưởng.
Cũng nhờ vừa rồi Ngô Thành Quân vô tình phát hiện sau lớp sơn đen lộ ra màu tím nhạt, nếu không thì món đồ quý này đã trốn khỏi tay mình rồi.
"Chú Ngô, một trăm ngàn cho một chậu hoa nhỏ có hơi thấp nhỉ?" Tống Văn Dã đi từ trên lầu xuống đúng lúc nhìn thấy Giang Thính Lan. Anh không hề biết cô lại có đam mê với đồ cổ, nếu biết trước đã đưa cô đến đây. Anh đi đàm phán công việc để cô lại mua sắm cho thoả thích.
Giang Thính Lan vừa quay đầu lại đã trông thấy Tống Văn Dã. Đây là loại duyên phận chết tiệt gì vậy. Đừng nói anh gắn định vị lên người cô nha, đến đây rồi mà cũng có thể gặp được.
Nhưng mà nghe ý trong câu của Tống Văn Dã thì thứ này không xứng với mức giá của ông chủ. May mà cô không định bán nếu không đã bị lừa rồi.
"Anh cũng đến đây mua đồ cổ à?" Vốn dĩ Giang Thính Lan định gọi anh yêu nhưng thấy xung quanh toàn người với người, cố gắng mấy cũng không thốt ra được.
Cô biết bình thường ở nơi này có không ít người chuyên nghiệp, hơn nữa cô cũng muốn xác thực ý nghĩ trong lòng mình, bèn nói câu cảm ơn với người nọ, sau đó cầm hai thứ đồ kia đi vào trong Vạn Bảo Lâu.
Cô muốn kiểm tra ở đây thì phải trả phí, giá cả không cao, hai cái chỉ có năm mươi tệ.
Giang Thính Lan nhanh chóng thanh toán, sau đó đặt hai đồ vật kia lên trên.
Cô có chút căng thẳng nhìn người đối diện, sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào.
Ngay cả hai người đi theo dưới lầu đi lên từ bao giờ cô cũng không để ý.
"Cô gái, cô có định bán thứ này không?" Người kiểm tra thu hồi dụng cụ nhìn Giang Thính Lan hỏi.
"Mấy người muốn mua à? Bao nhiêu tiền?"
"Bước đầu kiểm tra ra đây là chậu hoa nhỏ trong lò năm Vĩnh Lạc thời Minh. Nếu cô muốn bán thì Vạn Bảo Lâu của chúng tôi sẽ mua nó với giá một trăm ngàn." Ông chủ thấy cô không hiểu nên ra vẻ ép giá, dù sao với một cô gái, một trăm ngàn thật sự rất quý giá.
Một trăm ngàn! Cô có chút kích động nhưng lập tức bình tĩnh lại, miễn cho bị người ta lừa.
Lúc này Giang Thính Lan mới chú ý tới lớp sơn đen bên ngoài bị cái gì lau đi, lộ ra lớp men màu tím hồng nhạt trộn lẫn màu cam sáng.
Bởi vì dáng vẻ chậu hoa hiện giờ, bên ngoài còn có lớp sơn đen nên bị người ta lầm tưởng là những món đồ sứ không đáng giá mới xuất xưởng.
Cũng nhờ vừa rồi Ngô Thành Quân vô tình phát hiện sau lớp sơn đen lộ ra màu tím nhạt, nếu không thì món đồ quý này đã trốn khỏi tay mình rồi.
"Chú Ngô, một trăm ngàn cho một chậu hoa nhỏ có hơi thấp nhỉ?" Tống Văn Dã đi từ trên lầu xuống đúng lúc nhìn thấy Giang Thính Lan. Anh không hề biết cô lại có đam mê với đồ cổ, nếu biết trước đã đưa cô đến đây. Anh đi đàm phán công việc để cô lại mua sắm cho thoả thích.
Giang Thính Lan vừa quay đầu lại đã trông thấy Tống Văn Dã. Đây là loại duyên phận chết tiệt gì vậy. Đừng nói anh gắn định vị lên người cô nha, đến đây rồi mà cũng có thể gặp được.
Nhưng mà nghe ý trong câu của Tống Văn Dã thì thứ này không xứng với mức giá của ông chủ. May mà cô không định bán nếu không đã bị lừa rồi.
"Anh cũng đến đây mua đồ cổ à?" Vốn dĩ Giang Thính Lan định gọi anh yêu nhưng thấy xung quanh toàn người với người, cố gắng mấy cũng không thốt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.