Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 20: Khí Thế Sắc Bén
Thanh Tri Hứa
20/09/2023
Mẹ nó chứ, rõ ràng người năm đó bị anh ta làm phiền không phải cô nhưng nhìn dáng vẻ ghê tởm của anh ta không hiểu sao lại có cảm giác buồn nôn. Nhưng mà cô không phải nguyên chủ, mắng chửi người không được trôi chảy. Chỉ là Giang Thính Lan không nhịn được nói: "Ai không đóng kỹ cống thoát nước vậy, lại để anh chạy ra ngoài. Đừng tưởng đeo mắt kính lên thì tự cho rằng bản thân là chồn thành tinh. Sao anh không tự soi mình trong vũng nước tiểu xem, còn bảo tôi quỳ xuống cầu xin anh sao? Thật giống một con gà mái già đang chọi nhau trong chuồng. Anh là cái thá gì? Tôi nói cho anh biết, anh còn không xứng lau giày cho bà đây đâu!"
Giang Thính Lan mắng người như súng máy liên thanh không dừng, mẹ nó tên xiếc khỉ này chạy ra để ghê tởm ai vậy? Tới đây rút tiền mà cũng gặp phải hạng người này, đúng là xui bảy kiếp!
Trương Đại Cường vốn cho rằng anh ta có tiền thì Giang Thính Lan sẽ chạy tới lấy lòng anh ta. Dù sao gia cảnh cô không tốt, không ngờ trình độ mắng người còn ác hơn trước kia. Sau khi có tiền chưa có ai dám làm bẽ mặt anh ta giữa chốn đông người thế này. Anh ta thở hổn hển định động thủ, nhân viên ngân hàng đã nhanh chóng kêu hai người bảo an tiến lên đè Trương Đại Cường lại. Bọn họ cũng không ngốc, về phương diện phân tích khách hàng sắc bén hơn bất kỳ ai khác.
"Ông đây giết chết mày." Trương Đại Cường bị đè lại vẫn còn kêu gào.
Giang Thính Lan thật sự không thể nhịn được nữa, đi lên đá một cái vào đầu gối anh ta. Hôm nay cô mang giày da mũi nhọn. Trước đây người trong nhà sợ cô bị bắt nạt nên cố ý đưa cô đi học phòng thân mấy năm, nhưng cô học được rất ít, chỉ nhớ một vài chiêu hữu dụng, một đá khiến Trương Đại Cường quỳ gối trước mặt cô.
Mọi người: "..." Hình như không cần đè anh ta thì cô gái này cũng có thể giải quyết được.
Trương Đại Cường: "..."
"Mẹ nó, các người mau buông ông đây ra, có biết tao là ai không hả? Người của Tống Văn Dã Bằng Thành mà các người cũng dám khinh thường, ông đây sẽ khiến các người không ngóc đầu nổi ở Bằng Thành."
"Khiến ai không ngóc đầu nổi ở Bằng Thành cơ?" Tống Văn Dã mang theo khí thế sắc bén, nhanh chóng từ ngoài tiến vào, bảo vệ Giang Thính Lan ở sau lưng mình, khuôn mặt lộ vẻ hung ác hỏi lại.
Giang Thính Lan mắng người như súng máy liên thanh không dừng, mẹ nó tên xiếc khỉ này chạy ra để ghê tởm ai vậy? Tới đây rút tiền mà cũng gặp phải hạng người này, đúng là xui bảy kiếp!
Trương Đại Cường vốn cho rằng anh ta có tiền thì Giang Thính Lan sẽ chạy tới lấy lòng anh ta. Dù sao gia cảnh cô không tốt, không ngờ trình độ mắng người còn ác hơn trước kia. Sau khi có tiền chưa có ai dám làm bẽ mặt anh ta giữa chốn đông người thế này. Anh ta thở hổn hển định động thủ, nhân viên ngân hàng đã nhanh chóng kêu hai người bảo an tiến lên đè Trương Đại Cường lại. Bọn họ cũng không ngốc, về phương diện phân tích khách hàng sắc bén hơn bất kỳ ai khác.
"Ông đây giết chết mày." Trương Đại Cường bị đè lại vẫn còn kêu gào.
Giang Thính Lan thật sự không thể nhịn được nữa, đi lên đá một cái vào đầu gối anh ta. Hôm nay cô mang giày da mũi nhọn. Trước đây người trong nhà sợ cô bị bắt nạt nên cố ý đưa cô đi học phòng thân mấy năm, nhưng cô học được rất ít, chỉ nhớ một vài chiêu hữu dụng, một đá khiến Trương Đại Cường quỳ gối trước mặt cô.
Mọi người: "..." Hình như không cần đè anh ta thì cô gái này cũng có thể giải quyết được.
Trương Đại Cường: "..."
"Mẹ nó, các người mau buông ông đây ra, có biết tao là ai không hả? Người của Tống Văn Dã Bằng Thành mà các người cũng dám khinh thường, ông đây sẽ khiến các người không ngóc đầu nổi ở Bằng Thành."
"Khiến ai không ngóc đầu nổi ở Bằng Thành cơ?" Tống Văn Dã mang theo khí thế sắc bén, nhanh chóng từ ngoài tiến vào, bảo vệ Giang Thính Lan ở sau lưng mình, khuôn mặt lộ vẻ hung ác hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.