Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 21: : Nịnh Nọt.
Thanh Tri Hứa
20/09/2023
Nhân viên ngân hàng thấy Tống Văn Dã đi đến liền gật đầu chào một tiếng: “Ngài Tống…”
Đúng lúc này giám đốc ngân hàng bước nhanh lên trước, đích thân đón Tống Văn Dã: “Ngài Tống, sao ngài lại tự mình tới đây?”
Bình thường anh đều bảo thư ký đến đây, nếu có khoản vay lớn thì ngân hàng sẽ phái người đưa đến Tống thị, hôm nay anh đích thân tới nói không chừng là có chuyện quan trọng.
Trương Đại Cường thấy Tống Văn Dã đã đi tới trước mặt, hai mắt mở to ra nhìn, sau đó khó tin lắc đầu, chỉ cảm giác mình có thể gặp được Tống Văn Dã là chuyện khó có thể xảy ra.
Anh ta vậy mà có thể gặp được người khiến cho đại ca thành phố cảng Thanh Bang nhìn thấy phải cúi đầu, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí anh ta có thể nhìn thấy đường vân trên âu phục của anh.
Anh ta lập tức thay đổi thành dáng vẻ nịnh bợ: “Chào ngài Tống, tôi là Tiểu Cường, đầu năm ngài đi thành phố cảng, trong số những đại biểu Thanh Bang chào đón ngài có tôi.” Lúc đó Thanh Bang có hơn ba trăm người đi, anh ta là người cuối cùng.
Mặc dù đến cuối Tống Văn Dã không có để tâm đến Thanh Bang mà trực tiếp ngồi lên xe rời khỏi nhưng chuyện này không có nghĩa là anh không có danh tiếng gì ở thành phố cảng.
Phải biết là lúc anh tham gia buổi đấu giá đó, có rất nhiều ông chủ ở đất liền muốn nịnh bợ những ông lớn của thành phố cảng, chỉ có Tống Văn Dã trước sau vẫn luôn là tâm điểm, ngay cả nhà họ Giang ở thành phố cảng cũng muốn đích thân đi đón anh.
Mấy năm nay kinh tế Bằng Thành càng ngày càng phát triển, rất nhiều người ở thành phố cảng muốn đến đây làm ăn. Anh ta nghe mọi người nói đến Bằng Thành cho dù không gặp được Tống Văn Dã, chỉ cần nghe tên thôi đã có thể phát tài.
Mà gần hai năm nay Thanh Bang bọn họ ngày càng sa sút, rất nhiều người đều đến đất liền, kiếm chác được không ít.
Trương Đại Cường cũng lung lay. Mấy năm nay ai cùng biết nếu có chút tiền trong người thì dứt khoát chạy về đất liền, định học theo những người khác dung danh tiếng Tống Văn Dã để kiếm tiền.
Bây giờ anh ta thật sự nhìn thấy bản chính làm sao có thể không kích động. Tống Văn Dã chỉ cần nói với anh ta hai ba câu là có thể chém gió với người ngoài thật lâu.
Có điều anh ta chỉ lo nịnh nọt, hoàn toàn không chú ý tới Tống Văn Dã bên cạnh đang che chở ai trong lòng.
Giang Thính Lan đã thấy đủ dáng vẻ nịnh hót của Trương Đại Cường, tốc độ lật mặt đúng là nhanh thật.
Đúng lúc này giám đốc ngân hàng bước nhanh lên trước, đích thân đón Tống Văn Dã: “Ngài Tống, sao ngài lại tự mình tới đây?”
Bình thường anh đều bảo thư ký đến đây, nếu có khoản vay lớn thì ngân hàng sẽ phái người đưa đến Tống thị, hôm nay anh đích thân tới nói không chừng là có chuyện quan trọng.
Trương Đại Cường thấy Tống Văn Dã đã đi tới trước mặt, hai mắt mở to ra nhìn, sau đó khó tin lắc đầu, chỉ cảm giác mình có thể gặp được Tống Văn Dã là chuyện khó có thể xảy ra.
Anh ta vậy mà có thể gặp được người khiến cho đại ca thành phố cảng Thanh Bang nhìn thấy phải cúi đầu, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí anh ta có thể nhìn thấy đường vân trên âu phục của anh.
Anh ta lập tức thay đổi thành dáng vẻ nịnh bợ: “Chào ngài Tống, tôi là Tiểu Cường, đầu năm ngài đi thành phố cảng, trong số những đại biểu Thanh Bang chào đón ngài có tôi.” Lúc đó Thanh Bang có hơn ba trăm người đi, anh ta là người cuối cùng.
Mặc dù đến cuối Tống Văn Dã không có để tâm đến Thanh Bang mà trực tiếp ngồi lên xe rời khỏi nhưng chuyện này không có nghĩa là anh không có danh tiếng gì ở thành phố cảng.
Phải biết là lúc anh tham gia buổi đấu giá đó, có rất nhiều ông chủ ở đất liền muốn nịnh bợ những ông lớn của thành phố cảng, chỉ có Tống Văn Dã trước sau vẫn luôn là tâm điểm, ngay cả nhà họ Giang ở thành phố cảng cũng muốn đích thân đi đón anh.
Mấy năm nay kinh tế Bằng Thành càng ngày càng phát triển, rất nhiều người ở thành phố cảng muốn đến đây làm ăn. Anh ta nghe mọi người nói đến Bằng Thành cho dù không gặp được Tống Văn Dã, chỉ cần nghe tên thôi đã có thể phát tài.
Mà gần hai năm nay Thanh Bang bọn họ ngày càng sa sút, rất nhiều người đều đến đất liền, kiếm chác được không ít.
Trương Đại Cường cũng lung lay. Mấy năm nay ai cùng biết nếu có chút tiền trong người thì dứt khoát chạy về đất liền, định học theo những người khác dung danh tiếng Tống Văn Dã để kiếm tiền.
Bây giờ anh ta thật sự nhìn thấy bản chính làm sao có thể không kích động. Tống Văn Dã chỉ cần nói với anh ta hai ba câu là có thể chém gió với người ngoài thật lâu.
Có điều anh ta chỉ lo nịnh nọt, hoàn toàn không chú ý tới Tống Văn Dã bên cạnh đang che chở ai trong lòng.
Giang Thính Lan đã thấy đủ dáng vẻ nịnh hót của Trương Đại Cường, tốc độ lật mặt đúng là nhanh thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.