Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 40: Lại Tới Chợ Đồ Cổ
Thanh Tri Hứa
23/09/2023
"Gần đây thời tiết thay đổi, em chú ý chút nhé."
"Vâng."
Giang Thính Lan vừa nói vừa ngồi xuống, nhìn thấy cháo trên bàn, cô đau khổ nói: "Sao bữa sáng hôm nay lại nhạt vậy ạ?" Lại là cháo loãng, chẳng phải cô đã nói với chị Trương cô không thích ăn cháo kiểu này sao?
"Hôm nay chị định làm đồ trộn cay nhưng ngài Tống bảo hôm nay em thích hợp ăn đồ nhẹ, bảo chị đổi thành cháo."
Giang Thính Lan: Bạn nhỏ đang có rất nhiều dấu chấm hỏi to đùng.
"Vì sao hôm nay em thích hợp ăn nhẹ?" Anh còn biết xem tướng cơ à?
Chị Trương không trả lời, Vạn Thiếu Du ở bên cạnh bỗng bị sặc.
"Khụ khụ..." Vất vả lắm hơi thở mới đều trở lại, anh ta có chút mất tự nhiên buông bát, vội vàng nói: "Em đi thu dọn đồ trước đây, chị dâu cứ ăn cơm đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi thật tốt sau đó chúng ta hẵng đến chợ, không cần phải vội."
Nói xong anh ta liền tức tốc lủi về phòng, hệt như con Husky lúc trước cô nuôi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
"Cậu ta bị sao vậy?" Giang Thính Lan hỏi chị Trương, sao đột nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy.
Chị Trương lắc đầu tỏ vẻ chị ta cũng không rõ. Chị ta chỉ mới gặp Vạn Thiếu Du hai lần, lần đầu hai người không nói với nhau câu nào, tuy lần này nói được đôi câu nhưng cũng không nhiều, chị ta không hiểu anh ta lắm.
Giang Thính Lan không để ý đến Vạn Thiếu Du nữa, ăn cơm xong cũng không nghỉ ngơi mà gọi anh ta đi.
Vốn dĩ cô định gọi xe, kết quả Vạn Thiếu Du trực tiếp lái một chiếc xe tới.
"Chị dâu."
Hai người vội vã chạy đến thị trường. Hôm qua Giang Thính Lan đào được báu vật, hôm nay tin tức này đã truyền khắp chợ.
Chợ đồ cổ náo nhiệt gấp đôi ngày thường. Giang Thính Lan suy nghĩ muốn thử vận ở hiện trường nhưng ngẫm lại lỡ như không chính xác sẽ lãng phí tiền, liền hỏi Vạn Thiếu Du: "Vạn Bảo Lâu hôm qua tôi tới chỉ bán đồ thật thôi đúng không?"
"Đúng vậy. Mặc dù lão Ngô thích ép giá hại người ta nhưng Vạn Bảo Lâu tuyệt đối không bán đồ giả." Đây là vấn đề về danh dự, nếu là đồ giả thì anh ta chỉ nghi ngờ trình độ giám định của Ngô Thành Quân. Lão già kia yêu tiền như mạng nhưng tuyệt đối sẽ không dùng đồ giả lừa người khác, đây cũng là gia quy của nhà họ Ngô bọn họ.
"Đúng rồi, tôi thấy ông chủ của Vạn Bảo Lâu giám định đồ cổ rất giỏi, sao ông ta không đến chợ tự mình mua?"
"Chị dâu, Vạn Bảo Lâu là một sự tồn tại trung lập, tuyệt đối không thể tham gia chọn mua đồ cổ ở chợ. Nếu không chỉ cần ánh mắt nhà nghề của Ngô Thành Quân chỉ sợ cái chợ này không còn thừa bao nhiêu đồ vật.
"Vâng."
Giang Thính Lan vừa nói vừa ngồi xuống, nhìn thấy cháo trên bàn, cô đau khổ nói: "Sao bữa sáng hôm nay lại nhạt vậy ạ?" Lại là cháo loãng, chẳng phải cô đã nói với chị Trương cô không thích ăn cháo kiểu này sao?
"Hôm nay chị định làm đồ trộn cay nhưng ngài Tống bảo hôm nay em thích hợp ăn đồ nhẹ, bảo chị đổi thành cháo."
Giang Thính Lan: Bạn nhỏ đang có rất nhiều dấu chấm hỏi to đùng.
"Vì sao hôm nay em thích hợp ăn nhẹ?" Anh còn biết xem tướng cơ à?
Chị Trương không trả lời, Vạn Thiếu Du ở bên cạnh bỗng bị sặc.
"Khụ khụ..." Vất vả lắm hơi thở mới đều trở lại, anh ta có chút mất tự nhiên buông bát, vội vàng nói: "Em đi thu dọn đồ trước đây, chị dâu cứ ăn cơm đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi thật tốt sau đó chúng ta hẵng đến chợ, không cần phải vội."
Nói xong anh ta liền tức tốc lủi về phòng, hệt như con Husky lúc trước cô nuôi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
"Cậu ta bị sao vậy?" Giang Thính Lan hỏi chị Trương, sao đột nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy.
Chị Trương lắc đầu tỏ vẻ chị ta cũng không rõ. Chị ta chỉ mới gặp Vạn Thiếu Du hai lần, lần đầu hai người không nói với nhau câu nào, tuy lần này nói được đôi câu nhưng cũng không nhiều, chị ta không hiểu anh ta lắm.
Giang Thính Lan không để ý đến Vạn Thiếu Du nữa, ăn cơm xong cũng không nghỉ ngơi mà gọi anh ta đi.
Vốn dĩ cô định gọi xe, kết quả Vạn Thiếu Du trực tiếp lái một chiếc xe tới.
"Chị dâu."
Hai người vội vã chạy đến thị trường. Hôm qua Giang Thính Lan đào được báu vật, hôm nay tin tức này đã truyền khắp chợ.
Chợ đồ cổ náo nhiệt gấp đôi ngày thường. Giang Thính Lan suy nghĩ muốn thử vận ở hiện trường nhưng ngẫm lại lỡ như không chính xác sẽ lãng phí tiền, liền hỏi Vạn Thiếu Du: "Vạn Bảo Lâu hôm qua tôi tới chỉ bán đồ thật thôi đúng không?"
"Đúng vậy. Mặc dù lão Ngô thích ép giá hại người ta nhưng Vạn Bảo Lâu tuyệt đối không bán đồ giả." Đây là vấn đề về danh dự, nếu là đồ giả thì anh ta chỉ nghi ngờ trình độ giám định của Ngô Thành Quân. Lão già kia yêu tiền như mạng nhưng tuyệt đối sẽ không dùng đồ giả lừa người khác, đây cũng là gia quy của nhà họ Ngô bọn họ.
"Đúng rồi, tôi thấy ông chủ của Vạn Bảo Lâu giám định đồ cổ rất giỏi, sao ông ta không đến chợ tự mình mua?"
"Chị dâu, Vạn Bảo Lâu là một sự tồn tại trung lập, tuyệt đối không thể tham gia chọn mua đồ cổ ở chợ. Nếu không chỉ cần ánh mắt nhà nghề của Ngô Thành Quân chỉ sợ cái chợ này không còn thừa bao nhiêu đồ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.