Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 39: : Ừ, Là Của Em…
Thanh Tri Hứa
23/09/2023
Tống Văn Dã nghe thấy cô kêu từng câu, từng tiếng báu vật, trái tim dần mềm nhũn. Anh cảm giác lòng mình nóng lên, lồng ngực như có một chiếc đồng hồ quả lắc cỡ lớn lắc lư liên hồi.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm người trong lòng mình, ánh mắt sâu hút như hố đen chứa đầy tình cảm mà cả bản thân anh cũng không hiểu được. Cuối cùng anh chỉ cúi đầu vỗ về người còn đang khóc kia, thuận theo lời cô mà dỗ dành: "Ừ, là của em..."
Giang Thính Lan bị đồng hồ báo thức gọi dậy, còn chưa tỉnh hẳn cô đã bật người ngồi dậy, bởi vì đột nhiên ngồi dậy nên hoa mắt, cô bèn nằm ngửa ra.
Cánh tay đụng phải gối đầu bên cạnh, cô đột nhiên nhớ lại hôm qua cô suy nghĩ nên chống trả Tống Văn Dã như thế nào... sau đó cô ngủ mất tiêu.
Trời ạ! Đã là lúc nào mà cô còn có thể ngủ, không biết có nên tự bái phục chính mình không. Cô nhanh chóng kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn mặc trên người. Sau đó cô nghiêng người nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, sạch sẽ giống như không có ai ngủ ở đó. Cô vươn tay thăm dò, chỉ thấy lạnh lẽo.
Cuối cùng Giang Thính Lan cũng được nhẹ lòng. Cô nhớ tối qua trong lúc mơ màng nghe được tiếng điện thoại di động của Tống Văn Dã.
Chắc là anh có việc bận nên đi rồi, rốt cuộc cũng yên tâm. Cô tự nhủ với mình, người có thể bỏ đi trong đêm tân hôn sao lại ở lại ngủ trong nhà được chứ.
Hại cô lo lắng cả đêm, ngay cả trong mơ cũng thấy có người giành báu vật với mình.
Nghĩ đến báu vật, cô nhanh chóng xuống giường kiểm tra đồ cổ của mình, vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Giang Thính Lan nhớ đến giấc mơ tối qua mà lòng còn sợ hãi. May mà là mơ, chứ nếu báu vật của cô bị cướp đi thật chắc cô tức chết quá.
Giang Thính Lan đã đồng ý với Vạn Thiếu Du hôm nay đi chợ đồ cổ, cô không muốn trễ hẹn nên rời giường rửa mặt sau đó nhanh chân chạy xuống lầu.
Chị Trương đã qua đây, đang ở trong nhà bếp làm đồ ăn. Vạn Thiếu Du đang ăn sáng, trò chuyện dăm ba câu với chị Trương.
Anh ta thấy Giang Thính Lan thì nhiệt tình vẫy tay: "Chị dâu, chào buổi sáng."
"Chào... Khụ... Buổi sáng." Sao giọng cô khàn thế nhỉ?
Chị Trương vội vàng bỏ đĩa đồ ăn trong tay xuống, quay người đi vào nhà bếp pha một ly nước ấm đi ra: "Tiểu Giang uống chút nước trước đi, em bị cảm à?"
Giang Thính Lan tằng hắng giọng, lắc đầu: "Không ạ, người em khỏe lắm, rất ít khi bị cảm." Ngoại trừ giọng nói có hơi khàn, cô không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm người trong lòng mình, ánh mắt sâu hút như hố đen chứa đầy tình cảm mà cả bản thân anh cũng không hiểu được. Cuối cùng anh chỉ cúi đầu vỗ về người còn đang khóc kia, thuận theo lời cô mà dỗ dành: "Ừ, là của em..."
Giang Thính Lan bị đồng hồ báo thức gọi dậy, còn chưa tỉnh hẳn cô đã bật người ngồi dậy, bởi vì đột nhiên ngồi dậy nên hoa mắt, cô bèn nằm ngửa ra.
Cánh tay đụng phải gối đầu bên cạnh, cô đột nhiên nhớ lại hôm qua cô suy nghĩ nên chống trả Tống Văn Dã như thế nào... sau đó cô ngủ mất tiêu.
Trời ạ! Đã là lúc nào mà cô còn có thể ngủ, không biết có nên tự bái phục chính mình không. Cô nhanh chóng kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn mặc trên người. Sau đó cô nghiêng người nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, sạch sẽ giống như không có ai ngủ ở đó. Cô vươn tay thăm dò, chỉ thấy lạnh lẽo.
Cuối cùng Giang Thính Lan cũng được nhẹ lòng. Cô nhớ tối qua trong lúc mơ màng nghe được tiếng điện thoại di động của Tống Văn Dã.
Chắc là anh có việc bận nên đi rồi, rốt cuộc cũng yên tâm. Cô tự nhủ với mình, người có thể bỏ đi trong đêm tân hôn sao lại ở lại ngủ trong nhà được chứ.
Hại cô lo lắng cả đêm, ngay cả trong mơ cũng thấy có người giành báu vật với mình.
Nghĩ đến báu vật, cô nhanh chóng xuống giường kiểm tra đồ cổ của mình, vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Giang Thính Lan nhớ đến giấc mơ tối qua mà lòng còn sợ hãi. May mà là mơ, chứ nếu báu vật của cô bị cướp đi thật chắc cô tức chết quá.
Giang Thính Lan đã đồng ý với Vạn Thiếu Du hôm nay đi chợ đồ cổ, cô không muốn trễ hẹn nên rời giường rửa mặt sau đó nhanh chân chạy xuống lầu.
Chị Trương đã qua đây, đang ở trong nhà bếp làm đồ ăn. Vạn Thiếu Du đang ăn sáng, trò chuyện dăm ba câu với chị Trương.
Anh ta thấy Giang Thính Lan thì nhiệt tình vẫy tay: "Chị dâu, chào buổi sáng."
"Chào... Khụ... Buổi sáng." Sao giọng cô khàn thế nhỉ?
Chị Trương vội vàng bỏ đĩa đồ ăn trong tay xuống, quay người đi vào nhà bếp pha một ly nước ấm đi ra: "Tiểu Giang uống chút nước trước đi, em bị cảm à?"
Giang Thính Lan tằng hắng giọng, lắc đầu: "Không ạ, người em khỏe lắm, rất ít khi bị cảm." Ngoại trừ giọng nói có hơi khàn, cô không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.