Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 48: Năm Triệu Tệ
Thanh Tri Hứa
24/09/2023
Vừa nói xong Vạn Thiếu Du đã gỡ bức tranh xuống. Anh ta còn xem nó như báu vật quý giá, dính một chút bụi cũng không được.
Ngay cả Ngô Thành Quân cũng cười lắc đầu, nhóc con vẫn chỉ là nhóc con, có chút bản lĩnh nhưng không nhiều, xem ra có thể chọn được đồ tốt phần nhiều là dựa vào vận may.
Giang Thính Lan lại cố ý cầm thêm mấy món xem xét một chút, Ngô Thành Quân còn chưa nhìn kỹ đã lắc đầu.
Thấy vậy mọi người cũng không còn hứng thú xem trò nữa. Xem ra là nhờ vận may, bọn họ còn tưởng rằng cô là người trong nghề cơ, hoá ra là do họ suy nghĩ nhiều. Chờ mọi người tan hết, Giang Thính Lan mới cuộn tròn bức hoạ ôm vào ngực, đem món đồ chưa bán kia đi đến Vạn Bảo Lâu.
Ngô Thành Quân cũng sảng khoái, đưa cho cô một tờ chi phiếu. Tốt xấu gì Tống Văn Dã cũng gọi ông ta một tiếng chú, không cần phải ép giá chút tiền cỏn con ấy, quan trọng là ông ta cũng không dám lừa gạt cô.
Giang Thính Lan nhìn thấy tấm chi phiếu năm chín mươi, có vẻ không khác đời sau là mấy. Cô nhận lấy tâm chi phiếu rồi nói một câu: "Cảm ơn."
Ngô Thành Quân lại nhìn thoáng qua cô, cười nói: "Cô bé có cần tôi giám định bức tranh kia không?"
"Không cần, hẳn là cũng không phải thứ gì tốt, nếu giám định tôi lại phải trả thêm tiền cho ông."
"Ha ha." Ngô Thành Quân cười không ngậm được mồm, ông ta thầm nghĩ vợ của Tống Văn Dã mà lại thiếu chút tiền ấy à. Nhưng mà cũng không cần cưỡng cầu, ngay cả cô còn nhìn ra được đó là đồ dỏm thì còn giám định làm gì? Nhưng thật ra ông ta cũng không ngờ cô bé lại lấy bức tranh này, tại sao vậy nhỉ? Che giấu tài năng ư?
Một cô gái trẻ không thể nào có mưu kế thâm sâu như vậy nhỉ? Hơn nữa nếu món đồ này là thật thì cũng là đồ thừa lại sau khi Vạn Bảo Lâu sàng lọc, nói là giấu tài chẳng bằng nói cô may mắn.
Giang Thính Lan không quan tâm ông ta nghĩ thế nào, cô đưa túi cho Vạn Thiếu Du sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này có một người đàn ông vội vàng chạy từ trên lầu xuống, ngăn cản hai người lại: "Xin cô dừng bước, ông chủ của tôi muốn mua bức tranh cô vừa mua lúc nãy với giá năm triệu tệ, không biết cô có ý định nhượng lại hay không?"
Năm triệu tệ ư?
500 vạn? Lần này không chỉ Giang Thính Lan và Vạn Thiếu Du ngẩn người, mà đến cả Ngô Thành Quân cũng ngơ ra không thể tin được
Ngay cả Ngô Thành Quân cũng cười lắc đầu, nhóc con vẫn chỉ là nhóc con, có chút bản lĩnh nhưng không nhiều, xem ra có thể chọn được đồ tốt phần nhiều là dựa vào vận may.
Giang Thính Lan lại cố ý cầm thêm mấy món xem xét một chút, Ngô Thành Quân còn chưa nhìn kỹ đã lắc đầu.
Thấy vậy mọi người cũng không còn hứng thú xem trò nữa. Xem ra là nhờ vận may, bọn họ còn tưởng rằng cô là người trong nghề cơ, hoá ra là do họ suy nghĩ nhiều. Chờ mọi người tan hết, Giang Thính Lan mới cuộn tròn bức hoạ ôm vào ngực, đem món đồ chưa bán kia đi đến Vạn Bảo Lâu.
Ngô Thành Quân cũng sảng khoái, đưa cho cô một tờ chi phiếu. Tốt xấu gì Tống Văn Dã cũng gọi ông ta một tiếng chú, không cần phải ép giá chút tiền cỏn con ấy, quan trọng là ông ta cũng không dám lừa gạt cô.
Giang Thính Lan nhìn thấy tấm chi phiếu năm chín mươi, có vẻ không khác đời sau là mấy. Cô nhận lấy tâm chi phiếu rồi nói một câu: "Cảm ơn."
Ngô Thành Quân lại nhìn thoáng qua cô, cười nói: "Cô bé có cần tôi giám định bức tranh kia không?"
"Không cần, hẳn là cũng không phải thứ gì tốt, nếu giám định tôi lại phải trả thêm tiền cho ông."
"Ha ha." Ngô Thành Quân cười không ngậm được mồm, ông ta thầm nghĩ vợ của Tống Văn Dã mà lại thiếu chút tiền ấy à. Nhưng mà cũng không cần cưỡng cầu, ngay cả cô còn nhìn ra được đó là đồ dỏm thì còn giám định làm gì? Nhưng thật ra ông ta cũng không ngờ cô bé lại lấy bức tranh này, tại sao vậy nhỉ? Che giấu tài năng ư?
Một cô gái trẻ không thể nào có mưu kế thâm sâu như vậy nhỉ? Hơn nữa nếu món đồ này là thật thì cũng là đồ thừa lại sau khi Vạn Bảo Lâu sàng lọc, nói là giấu tài chẳng bằng nói cô may mắn.
Giang Thính Lan không quan tâm ông ta nghĩ thế nào, cô đưa túi cho Vạn Thiếu Du sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này có một người đàn ông vội vàng chạy từ trên lầu xuống, ngăn cản hai người lại: "Xin cô dừng bước, ông chủ của tôi muốn mua bức tranh cô vừa mua lúc nãy với giá năm triệu tệ, không biết cô có ý định nhượng lại hay không?"
Năm triệu tệ ư?
500 vạn? Lần này không chỉ Giang Thính Lan và Vạn Thiếu Du ngẩn người, mà đến cả Ngô Thành Quân cũng ngơ ra không thể tin được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.