Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 49: Tranh Nhau Trả Giá
Thanh Tri Hứa
24/09/2023
Anh biết người đang đi từ trên tầng xuống, đây là kẻ lắm tiền nhiều của bậc nhất thành phố cảng, chỉ vì một món đồ mà có thể vung tay tiêu phí 500 vạn, chuyện này...
Còn chưa hết khiếp sợ, bên tai anh lại vang lên một giọng nói mạnh mẽ, "Tôi muốn ra giá 700 vạn". Long Hằng đã chú ý đến Giang Thính Lan từ lúc cô mới bước vào, anh ta dám khẳng định trong tay của cô không chỉ có một bảo bối bán cho Vạn Bảo Lâu, anh ta tự tin vào khả năng nhìn người chuẩn xác của mình, cô gái này chắc chắn có đồ quý.
Cho nên anh ta cảm thấy rất hứng thú với bức tranh kia, vốn định chờ khi kết thúc sẽ thương lượng xem Giang Thính Lan có thể bán cho mình không, nào ngờ đã có người nhanh hơn anh ta một bước, hơn nữa còn đưa giá cao đến thế.
Nhưng mà anh ta không muốn nhận thua, dù sao chút tiền đó anh ta cũng không thiếu.
Giang Thính Lan: Tôi nghi ngờ đây là một cái bẫy.
Vạn Thiếu Du: Chị dâu tôi thật trâu bò!
Ngô Thành Quân: Chuyện này...
Người trên tầng sốt ruột, bất chấp mà chạy xuống phía dưới: "Chị... Chị ơi, em thật lòng muốn mua nó, em bằng lòng thêm một trăm vạn nữa, tám trăm vạn có được không ạ?"
Giang Thính Lan nhìn người vừa chạy xuống, lại là kiểu búp bê loli, nhưng phong cách lại có chút nhẹ nhàng của người phụ nữ phương Đông, thoạt nhìn có lẽ nhỏ tuổi hơn cô, tiếng phổ thông nói cũng không sõi, mạng nặng giọng địa phương vùng đất cảng.
Quần áo trên người nhìn đâu cũng toát lên vẻ có tiền, mở miệng đã nhanh chóng ra giá thành tám trăm vạn.
Nhưng người đàn ông bên cạnh nhất quyết không chịu thua, tiếp tục giơ bảng: "Tôi ra giá chím trăm vạn."
Câu nói khiến em gái loli trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Lớn mà không biết nhường nhỏ."
"Giang phu nhân từ xưa đến giờ hễ thấy đồ tốt là ra giá cao mua về, chúng ta cạnh tranh công bằng, sao lại thành lớn mà không biết nhường nhỏ rồi?"
"Là tôi muốn mua trước."
"Phiên đấu giá này còn chưa kết thúc, theo luật cũng phải chờ ba tiếng gõ thì mới được công nhận, Giang phu nhân làm vậy là muốn ép mua ép bán ư?"
Giang Thính Lan: ... Run tay, trước mắt cô đang xảy ra chuyện gì vậy chứ? Làm cô ngây ngốc cả ra rồi, hạnh phúc đến quá đột ngột, nhưng tóm lại cô vẫn có thể bình tĩnh lại, trên mặt bày ra vẻ thản nhiên, cô muốn xem hai người này còn có thể ra giá cao đến đâu.
Ngô Thành Quân kịp thời phản ứng lại, vội vàng lên tiếng: "Xem ra bức tranh của cô đây đúng là một bảo bối, khiến cho Giang phu nhân và ông chủ Long quyết sở hữu bằng được, nếu cô có thời gian, chúng ta lên trên ngồi một lát được chứ?"
Còn chưa hết khiếp sợ, bên tai anh lại vang lên một giọng nói mạnh mẽ, "Tôi muốn ra giá 700 vạn". Long Hằng đã chú ý đến Giang Thính Lan từ lúc cô mới bước vào, anh ta dám khẳng định trong tay của cô không chỉ có một bảo bối bán cho Vạn Bảo Lâu, anh ta tự tin vào khả năng nhìn người chuẩn xác của mình, cô gái này chắc chắn có đồ quý.
Cho nên anh ta cảm thấy rất hứng thú với bức tranh kia, vốn định chờ khi kết thúc sẽ thương lượng xem Giang Thính Lan có thể bán cho mình không, nào ngờ đã có người nhanh hơn anh ta một bước, hơn nữa còn đưa giá cao đến thế.
Nhưng mà anh ta không muốn nhận thua, dù sao chút tiền đó anh ta cũng không thiếu.
Giang Thính Lan: Tôi nghi ngờ đây là một cái bẫy.
Vạn Thiếu Du: Chị dâu tôi thật trâu bò!
Ngô Thành Quân: Chuyện này...
Người trên tầng sốt ruột, bất chấp mà chạy xuống phía dưới: "Chị... Chị ơi, em thật lòng muốn mua nó, em bằng lòng thêm một trăm vạn nữa, tám trăm vạn có được không ạ?"
Giang Thính Lan nhìn người vừa chạy xuống, lại là kiểu búp bê loli, nhưng phong cách lại có chút nhẹ nhàng của người phụ nữ phương Đông, thoạt nhìn có lẽ nhỏ tuổi hơn cô, tiếng phổ thông nói cũng không sõi, mạng nặng giọng địa phương vùng đất cảng.
Quần áo trên người nhìn đâu cũng toát lên vẻ có tiền, mở miệng đã nhanh chóng ra giá thành tám trăm vạn.
Nhưng người đàn ông bên cạnh nhất quyết không chịu thua, tiếp tục giơ bảng: "Tôi ra giá chím trăm vạn."
Câu nói khiến em gái loli trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Lớn mà không biết nhường nhỏ."
"Giang phu nhân từ xưa đến giờ hễ thấy đồ tốt là ra giá cao mua về, chúng ta cạnh tranh công bằng, sao lại thành lớn mà không biết nhường nhỏ rồi?"
"Là tôi muốn mua trước."
"Phiên đấu giá này còn chưa kết thúc, theo luật cũng phải chờ ba tiếng gõ thì mới được công nhận, Giang phu nhân làm vậy là muốn ép mua ép bán ư?"
Giang Thính Lan: ... Run tay, trước mắt cô đang xảy ra chuyện gì vậy chứ? Làm cô ngây ngốc cả ra rồi, hạnh phúc đến quá đột ngột, nhưng tóm lại cô vẫn có thể bình tĩnh lại, trên mặt bày ra vẻ thản nhiên, cô muốn xem hai người này còn có thể ra giá cao đến đâu.
Ngô Thành Quân kịp thời phản ứng lại, vội vàng lên tiếng: "Xem ra bức tranh của cô đây đúng là một bảo bối, khiến cho Giang phu nhân và ông chủ Long quyết sở hữu bằng được, nếu cô có thời gian, chúng ta lên trên ngồi một lát được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.