Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 37: Ngủ Chung
Thanh Tri Hứa
22/09/2023
Tống Văn Dã nhìn người lúc thì nhíu mày lúc thì thở dài kia, bởi vì đi tắm nên lớp trang điểm đã bị rửa sạch, làn da như trứng gà mới bóc vỏ, vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh tế nên khiến cô có vẻ trẻ trung hơn, nhưng đúng thật là cô vẫn còn nhỏ, trong lòng anh có chút dao động.
"Giang Thính Lan." Anh bỗng nhiên gọi cô.
"Hả?"
"Vội cách mấy cũng phải đi ngủ chứ, phải không?" Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
"..." Anh đến đây rồi kìa, nỗi sợ của cô sắp đến rồi.
Anh nói ngủ là danh từ hay động từ?
Cô chột dạ đứng đó, không nhìn thẳng anh mà giả vờ làm khô tóc: "Ừm." Một người chuyên nghiệp như anh ngủ cái gì mà ngủ.
Công ty được đưa ra thị trường chưa? Đã trở thành người giàu nhất chưa? Chưa mà còn muốn đi ngủ ư?
Hành động của cô rơi vào mắt người khác chính là xấu hổ mong đợi. Tống Văn Dã không nói gì, cúi đầu xuống cười khẽ, vợ của anh thật là đáng yêu!
Thấy Tống Văn Dã đi vào phòng tắm, đầu Giang Thính Lan sắp bùng nổ luôn rồi. Cô nằm trên giường nghĩ kế sách đối phó, phải làm sao bây giờ?
Kết quả cô còn chưa nghĩ ra kế sách nào đã ngủ thiếp đi trước, cũng không thể trách cô, hôm nay thật sự rất mệt nhọc.
Lúc Tống Văn Dã đi ra nhận được một cuộc gọi. Anh sợ làm cô tỉnh giấc nên đi ra ban công, lúc quay về người trên giường đã ngủ say.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ hơn.
Chăn trên giường bị cô đá ra mép giường, cả người cuộn tròn lại ngủ say. Khăn trải giường có màu tối càng tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết của cô.
Tư thế ngủ của cô như đứa bé còn trong bụng mẹ, lưng vẽ ra một độ cong duyên dáng, cánh tay giao nhau ở trước người, chân co lại đến nổi đầu gối lên đến trước ngực, từ tư thế ngủ này cho thấy cô rất thiếu thốn cảm giác an toàn.
Tống Văn Dã đứng bên giường, ánh mắt dừng lại trên người cô. Một lúc lâu sau anh mới xoay người ôm cô đến giữa giường, đắp chăn cho cô, sau đó anh mới lên giường nằm.
Giang Thính Lan mơ thấy mình lại đến chợ đồ cổ, lúc này cô đào được rất nhiều báu vật, nhiều đến nổi bày đầy trên bàn.
Mà trên đài có một người đang đứng cầm búa như trong mấy hội đấu giá.
Lúc gọi đến tên Giang Thính Lan, cô kích động như thể cô đạt giải nhất cuộc thi, đang được xướng tên lên nhận giải.
Lọ rửa bút triều Nam Tống một tỷ tệ, tranh thuỷ mặc Phong Lan bảy triệu chín trăm nghìn tệ, bình sứ xanh Quan m chín mươi triệu...
"Giang Thính Lan." Anh bỗng nhiên gọi cô.
"Hả?"
"Vội cách mấy cũng phải đi ngủ chứ, phải không?" Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
"..." Anh đến đây rồi kìa, nỗi sợ của cô sắp đến rồi.
Anh nói ngủ là danh từ hay động từ?
Cô chột dạ đứng đó, không nhìn thẳng anh mà giả vờ làm khô tóc: "Ừm." Một người chuyên nghiệp như anh ngủ cái gì mà ngủ.
Công ty được đưa ra thị trường chưa? Đã trở thành người giàu nhất chưa? Chưa mà còn muốn đi ngủ ư?
Hành động của cô rơi vào mắt người khác chính là xấu hổ mong đợi. Tống Văn Dã không nói gì, cúi đầu xuống cười khẽ, vợ của anh thật là đáng yêu!
Thấy Tống Văn Dã đi vào phòng tắm, đầu Giang Thính Lan sắp bùng nổ luôn rồi. Cô nằm trên giường nghĩ kế sách đối phó, phải làm sao bây giờ?
Kết quả cô còn chưa nghĩ ra kế sách nào đã ngủ thiếp đi trước, cũng không thể trách cô, hôm nay thật sự rất mệt nhọc.
Lúc Tống Văn Dã đi ra nhận được một cuộc gọi. Anh sợ làm cô tỉnh giấc nên đi ra ban công, lúc quay về người trên giường đã ngủ say.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ hơn.
Chăn trên giường bị cô đá ra mép giường, cả người cuộn tròn lại ngủ say. Khăn trải giường có màu tối càng tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết của cô.
Tư thế ngủ của cô như đứa bé còn trong bụng mẹ, lưng vẽ ra một độ cong duyên dáng, cánh tay giao nhau ở trước người, chân co lại đến nổi đầu gối lên đến trước ngực, từ tư thế ngủ này cho thấy cô rất thiếu thốn cảm giác an toàn.
Tống Văn Dã đứng bên giường, ánh mắt dừng lại trên người cô. Một lúc lâu sau anh mới xoay người ôm cô đến giữa giường, đắp chăn cho cô, sau đó anh mới lên giường nằm.
Giang Thính Lan mơ thấy mình lại đến chợ đồ cổ, lúc này cô đào được rất nhiều báu vật, nhiều đến nổi bày đầy trên bàn.
Mà trên đài có một người đang đứng cầm búa như trong mấy hội đấu giá.
Lúc gọi đến tên Giang Thính Lan, cô kích động như thể cô đạt giải nhất cuộc thi, đang được xướng tên lên nhận giải.
Lọ rửa bút triều Nam Tống một tỷ tệ, tranh thuỷ mặc Phong Lan bảy triệu chín trăm nghìn tệ, bình sứ xanh Quan m chín mươi triệu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.