Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 38: Nằm Mơ
Thanh Tri Hứa
22/09/2023
Trời ạ, tất cả đều là của cô. Người trên đài báo giá một lần, cô lại vểnh tai lên nghe một lần, Giang Thính Lan bắt đầu tính toán chuyến này xong cô có thể hoàn thành bao nhiêu mục tiêu.
Cô vẫn còn đang chìm đắm trong vui sướng, đám người trước mặt đột nhiên xông lên tranh thưởng.
"Báu vật... Là của tôi... Không được giành báu vật với tôi..."
"Hu hu hu..."
Đây là nỗi đau thấu trời, rõ ràng tất cả là báu vật của cô mà, tính toán của cô đều tan nát hết cả, còn chưa lấy được tiền đã bị cướp hết báu vật.
Thế nhưng cô vẫn ra sức bảo vệ cái này, tranh giành cái kia, dẫu biết song quyền khó địch bốn tay.
Cô muốn gọi người hỗ trợ nhưng phóng mắt nhìn xung quanh tất cả đều là người muốn có báu vật của cô. Cô rất bất lực nhưng trừ cảm thấy khó chịu ra thì không thể làm gì khác.
Tống Văn Dã bị tiếng khóc của Giang Thính Lan đánh thức, sau khi tỉnh lại anh mở đèn bàn, nghiêng người nhìn thấy người bên cạnh đang khóc hu hu.
Bởi vì quá đau khổ nên trong giọng nói của cô mang theo giọng mũi, khiến người khác tan nát cõi lòng: "Là của tôi..."
"Giang Thính Lan." Tống Văn Dã mở miệng kêu tên của cô, nhưng người bên cạnh vẫn còn chìm trong cơn mộng mị của chính mình, không phản ứng lại chút nào hết.
Anh muốn lay cô tỉnh dậy, nhưng vừa đụng tới người thì đã cảm thấy cô đang mạnh mẽ ôm mình vào lòng ngực.
Tống Văn Dã không chút đề phòng, thân thể của anh đã sát lại cô, cảm giác một mùi thơm dịu nhẹ xộc vào mũi, anh mới nhận thức được nhanh chóng dùng tay kia chống đỡ thân thể.
Trong giấc mơ, khó khăn lắm cô mới ôm được báu vật, ai ngờ lại có một đôi tay vô hình muốn lại đây giành lấy. Món báu vật này có giá một mục tiêu nhỏ, có nói sao đi nữa cô cũng không thể buông tay, buông tay thì cô sẽ mất trắng tất cả.
Giang Thính Lan đan chéo tay lại, không để cho người khác có cơ hội.
Kết quả ngẩng lên thấy người muốn cướp báu vật của mình là Tống Văn Dã, cô tức giận suýt ngất. Tên đàn ông chó má này, lương tâm của anh bị tha đi mất rồi phải không?
Cô ôm báu vật trong tay, vừa khóc vừa làm ầm ĩ lên: "Tống Văn Dã... Là báu vật của tôi." Anh cướp làm cái mẹ gì!
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, đồng tử Tống Văn Dã trừng to, người cô gọi báu vật lại là anh ư?
Chẳng trách lúc anh vào phòng cô đang hát một bài hát kỳ quái, lúc đi ra nhìn thấy anh lại tỏ ra ngại ngùng, chắc là sợ anh nghe thấy tâm tư thầm kín trong lòng cô.
Cô vẫn còn đang chìm đắm trong vui sướng, đám người trước mặt đột nhiên xông lên tranh thưởng.
"Báu vật... Là của tôi... Không được giành báu vật với tôi..."
"Hu hu hu..."
Đây là nỗi đau thấu trời, rõ ràng tất cả là báu vật của cô mà, tính toán của cô đều tan nát hết cả, còn chưa lấy được tiền đã bị cướp hết báu vật.
Thế nhưng cô vẫn ra sức bảo vệ cái này, tranh giành cái kia, dẫu biết song quyền khó địch bốn tay.
Cô muốn gọi người hỗ trợ nhưng phóng mắt nhìn xung quanh tất cả đều là người muốn có báu vật của cô. Cô rất bất lực nhưng trừ cảm thấy khó chịu ra thì không thể làm gì khác.
Tống Văn Dã bị tiếng khóc của Giang Thính Lan đánh thức, sau khi tỉnh lại anh mở đèn bàn, nghiêng người nhìn thấy người bên cạnh đang khóc hu hu.
Bởi vì quá đau khổ nên trong giọng nói của cô mang theo giọng mũi, khiến người khác tan nát cõi lòng: "Là của tôi..."
"Giang Thính Lan." Tống Văn Dã mở miệng kêu tên của cô, nhưng người bên cạnh vẫn còn chìm trong cơn mộng mị của chính mình, không phản ứng lại chút nào hết.
Anh muốn lay cô tỉnh dậy, nhưng vừa đụng tới người thì đã cảm thấy cô đang mạnh mẽ ôm mình vào lòng ngực.
Tống Văn Dã không chút đề phòng, thân thể của anh đã sát lại cô, cảm giác một mùi thơm dịu nhẹ xộc vào mũi, anh mới nhận thức được nhanh chóng dùng tay kia chống đỡ thân thể.
Trong giấc mơ, khó khăn lắm cô mới ôm được báu vật, ai ngờ lại có một đôi tay vô hình muốn lại đây giành lấy. Món báu vật này có giá một mục tiêu nhỏ, có nói sao đi nữa cô cũng không thể buông tay, buông tay thì cô sẽ mất trắng tất cả.
Giang Thính Lan đan chéo tay lại, không để cho người khác có cơ hội.
Kết quả ngẩng lên thấy người muốn cướp báu vật của mình là Tống Văn Dã, cô tức giận suýt ngất. Tên đàn ông chó má này, lương tâm của anh bị tha đi mất rồi phải không?
Cô ôm báu vật trong tay, vừa khóc vừa làm ầm ĩ lên: "Tống Văn Dã... Là báu vật của tôi." Anh cướp làm cái mẹ gì!
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, đồng tử Tống Văn Dã trừng to, người cô gọi báu vật lại là anh ư?
Chẳng trách lúc anh vào phòng cô đang hát một bài hát kỳ quái, lúc đi ra nhìn thấy anh lại tỏ ra ngại ngùng, chắc là sợ anh nghe thấy tâm tư thầm kín trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.