Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Chương 22: Uất Ức ??
Thanh Tri Hứa
20/09/2023
Tống Văn Dã không quan tâm đến Trương Đại Cường mà chỉ lạnh lùng nhìn người chào đón: “Tôi không đến thì đúng là không biết mấy người cho thứ gì vào cửa.”
“Ngài Tống, chúng tôi lập tức đuổi anh ta ra khỏi đây, mời ngài đi bên này.” Mấy kẻ râu ria sao quan trọng bằng khách hàng lớn được.
Tống Văn Dã nói xong vươn tay nắm lấy tay Giang Thính Lan, kéo cô vào lòng. Thân thể đột nhiên tiếp xúc thân mật khiến Giang Thính Lan nhanh chóng tỉnh táo lại. Lúc nãy anh đi vội vàng, hơi thở nặng nề, nóng bỏng phả lên đỉnh đầu cô, cánh tay rắn chắc ôm cô trong lòng, chỗ tiếp xúc với lòng bàn tay anh như bị phỏng.
Giang Thính Lan: “…” Đang định đẩy anh ra để báo giá khác, chợt nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng hỏi cô: “Gặp uất ức gì sao?”
Giọng nói êm tai khiến cô quên đẩy người ra mất.
“Anh yêu, anh ta mắng em, còn doạ em quỳ xuống nữa… Em sợ lắm.”
Mọi người: “…”
Trương Đại Cường: “…” Vậy người vừa nãy đánh tôi mắng tôi là ai?
Giang Thính Lan không chút ngập ngừng hoá thân thành cô vợ mảnh mai yếu ớt. Cô không biết rốt cuộc Tống Văn Dã lợi hại ra sao nhưng thấy thái độ của nhân viên ngân hàng với Trương Đại Cường thì chắc là không sai được đâu.
Nghe nói người đàn ông như thế rất trọng thể diện, bản thân cô tốt xấu gì cũng đang mang danh vợ của anh, anh sẽ không để người khác bắt nạt cô đâu nhỉ? Nếu không thì sau này còn nhìn mặt người khác thế nào?
Hơn nữa cô thấy tên này ngu ngốc đến phiền, tốt nhất là Tống Văn Dã nên kêu người bắt anh ta đi đi. Cô thật sự rất chán ghét tên Trương Đại Cường này.
Giọng Giang Thính Lan mềm đi, không phải kiểu ra vẻ yếu ớt mà là khó chịu muốn tìm người mách lẻo, mi tâm hơi nhíu lại, lông mi dài chớp chớp mang theo vài phần uất ức.
Khoé mắt vốn hất lên của cô bởi vì cái nhíu mày này mà mất đi quyến rũ, chỉ còn lại vẻ yếu đuối đáng thương.
Tống Văn Dã nghe thấy thì thầm than, cô ỷ lại vào anh quá rồi.
Cô nhát gan, bị sỉ nhục không dám ra tay đánh người cũng không dám mắng chửi ai. Vừa nãy nếu không nhờ nhân viên bảo an của ngân hàng đè người lại nói không chừng cô còn bị bắt nạt thảm hơn. Lúc anh đi đến thì có nghe thấy mấy lời uy hiếp của anh ta, mà cô chỉ ngơ ngác đứng bên cạnh, chắc là đã bị doạ chết cứng mất.
“Ngài Tống, chúng tôi lập tức đuổi anh ta ra khỏi đây, mời ngài đi bên này.” Mấy kẻ râu ria sao quan trọng bằng khách hàng lớn được.
Tống Văn Dã nói xong vươn tay nắm lấy tay Giang Thính Lan, kéo cô vào lòng. Thân thể đột nhiên tiếp xúc thân mật khiến Giang Thính Lan nhanh chóng tỉnh táo lại. Lúc nãy anh đi vội vàng, hơi thở nặng nề, nóng bỏng phả lên đỉnh đầu cô, cánh tay rắn chắc ôm cô trong lòng, chỗ tiếp xúc với lòng bàn tay anh như bị phỏng.
Giang Thính Lan: “…” Đang định đẩy anh ra để báo giá khác, chợt nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng hỏi cô: “Gặp uất ức gì sao?”
Giọng nói êm tai khiến cô quên đẩy người ra mất.
“Anh yêu, anh ta mắng em, còn doạ em quỳ xuống nữa… Em sợ lắm.”
Mọi người: “…”
Trương Đại Cường: “…” Vậy người vừa nãy đánh tôi mắng tôi là ai?
Giang Thính Lan không chút ngập ngừng hoá thân thành cô vợ mảnh mai yếu ớt. Cô không biết rốt cuộc Tống Văn Dã lợi hại ra sao nhưng thấy thái độ của nhân viên ngân hàng với Trương Đại Cường thì chắc là không sai được đâu.
Nghe nói người đàn ông như thế rất trọng thể diện, bản thân cô tốt xấu gì cũng đang mang danh vợ của anh, anh sẽ không để người khác bắt nạt cô đâu nhỉ? Nếu không thì sau này còn nhìn mặt người khác thế nào?
Hơn nữa cô thấy tên này ngu ngốc đến phiền, tốt nhất là Tống Văn Dã nên kêu người bắt anh ta đi đi. Cô thật sự rất chán ghét tên Trương Đại Cường này.
Giọng Giang Thính Lan mềm đi, không phải kiểu ra vẻ yếu ớt mà là khó chịu muốn tìm người mách lẻo, mi tâm hơi nhíu lại, lông mi dài chớp chớp mang theo vài phần uất ức.
Khoé mắt vốn hất lên của cô bởi vì cái nhíu mày này mà mất đi quyến rũ, chỉ còn lại vẻ yếu đuối đáng thương.
Tống Văn Dã nghe thấy thì thầm than, cô ỷ lại vào anh quá rồi.
Cô nhát gan, bị sỉ nhục không dám ra tay đánh người cũng không dám mắng chửi ai. Vừa nãy nếu không nhờ nhân viên bảo an của ngân hàng đè người lại nói không chừng cô còn bị bắt nạt thảm hơn. Lúc anh đi đến thì có nghe thấy mấy lời uy hiếp của anh ta, mà cô chỉ ngơ ngác đứng bên cạnh, chắc là đã bị doạ chết cứng mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.