[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 28:

Tam Tam Cửu Cửu

22/09/2023

“Hay là cứ đợi vận may đi… Đợi xem bỗng nhiên có con mèo từ đâu nhảy ra cung cấp manh mối thì sao. Đến lúc đó ông không cần xem sắc mặt tôi… Đừng kích động, nóng giận hại cơ thể, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện.” Lão Liêu đùa cợt nói, ý trào phúng rất rõ ràng: Chúng mày đắc ý đi, lũ xui xẻo, chẳng lẽ chúng mày lại gặp con mèo thứ hai nữa? Thật nực cười.

Ông ta vừa nhìn vừa nghĩ thầm, để xem ông trời có mắt hay không! Lão Liêu nói chuyện với vẻ khiêu khích, không biết có phải vẫn đang cay cú chuyện con mèo chết tiệt kia quấy phá hay không, khi nói giọng điệu nghiến răng nghiến lợi. Mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến Bạch Hạ Hạ, con mèo thối, tốt nhất đừng để tao gặp lại mày!

Mặt Lý Ái Quốc trầm như nước đi ra khỏi phòng bệnh, tức giận đạp mạnh một cái vào tường, đôi mắt tàn khốc âm u như mực: “Đồ tinh trùng lên não, sớm muộn gì ông đây cũng đạp chết hắn ta.”

Cảnh sát trẻ tuổi sợ đến mức không dám thở mạnh, nữ cảnh sát trẻ tuổi vừa chuyển công tác đến cũng sợ đến mức mắt đỏ hoe, cô ấy tư lịch ít, vừa rồi khi ở trong phòng bệnh đã âm thầm quan sát, luôn luôn quan sát tiền bối đi trước đi xem nên cư xử thế nào.

Cô ấy nhớ lại lão Liêu kẻ buôn lậu và buôn người này, loại người khi nghe đến khiến toàn thân rét run, như rắn độc đang thè lưỡi với đôi mắt lạnh lẽo, khiến ai cũng rùng mình sợ hãi: “Đội trưởng, hắn không sợ chúng ta?”

“Hay là muốn cố tình gây sự rồi nhân cơ hội chạy trốn?”

Lý Ái Quốc cúi đầu, lấy bao diêm ra quẹt, khói trắng lượn lờ, ông ấy ngậm điếu thuốc, tựa vào tường rồi ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không lên tiếng.

Làm cảnh sát, loại người nào cũng gặp rồi, mỗi lần như thế, tội phạm lạnh lùng cay nghiệt, đều sẽ làm trái tim ông ấy lạnh run.

Giận đến mức không áp chế nổi, đôi khi Lý Ái Quốc nghĩ, hay là ông ấy không thích hợp làm cảnh sát, cho dù làm vài chục năm cũng không thích ứng được.

Giao tiếp với tội phạm đã lâu, Lý Ái Quốc có con mắt thứ 3. Cho dù đối phương nói thật hay nói dối, nhìn một lúc thì đã phán đoán ra đôi chút.

Khói thuốc cay cay tràn vào phổi, dòng suy nghĩ của Lý Ái Quốc bị ngắt quãng, hồn thần lại, sự tức giận đã tiêu tan: “Tám phần là thật, chẳng qua, vẫn phải tìm đúng người.”

“Tiểu Phương, cậu dẫn Tiểu Lan đi thẩm vấn hắn đi.”

“Lưu Tử, mang tất cả những tài liệu của các vụ báo án mất tích 2 tháng gần đây…”



Lý Ái Quốc bình tĩnh nói, chẳng lo lắng chút nào dặn dò cấp dưới. Tay phải chống tường, đèn hành lang hơi tối. Ông ấy nghiêng người nhìn về phía phòng bệnh của lão Liêu, khuôn mặt bình thường nhưng ẩn sâu bên trong là lưỡi kiếm sắc bén được ẩn giấu dưới lớp vỏ, như thợ săn im lặng trong nâng súng lên nhắm trúng con mồi trong rừng rậm, tay bóp đầu thuốc: “Ông sẽ sẽ cho hắn chết tâm phục khẩu phục!”

“Đội… Đội trưởng.” Lưu Chiêu gãi đầu: “Chúng ta đều đi tìm hiểu vụ án buôn người, vậy vụ án buôn lậu phải làm sao bây giờ?”

“Người của chúng ta chưa đủ…” Phụ nữ và trẻ em bị lừa bán đang gặp nguy hiểm, muốn cứu họ đầu tiên. Tuy vụ án buôn lậu này là lửa sém lông mày, bọn họ vừa mới tìm được bằng chứng mấu chốt.

Khi Lý Ái Quốc nghe lời này, lại như quả cầu xì hơi, suy sụp. Sau đó quay lại cười, lộ ra cái mặt dày ma quái của lãnh đạo, nhìn đội viên mắt thâm quầng sau nửa tháng tăng ca: “Mấy người tăng ca thêm đi…”

Lưu Tử vẻ mặt thành khẩn, chắp tay thành thật đứng trước bàn lãnh đạo: “Tôi tin anh, đội trưởng! Báo cáo này là làm suốt 2 năm, anh rất kiên trì. Hồng quân Liên Xô còn phải trèo qua núi tuyết, qua sông băng, đường xá khó đi, người kiên trì là người chiến thắng. Anh vẫn luôn kiên trì báo cáo lên trên, tôi sẽ tranh thủ hy sinh trước khi anh thành công.”

Lý Ái Quốc… Mẹ nó, bị nói trúng tim đen rồi.

“Được rồi, xong việc tôi sẽ xin thêm người, nói tổng cục điều người đến đây.” Chết tiệt! Tôn nghiêm của đội trưởng không thể mất, Lý Ái Quốc hung ác nhìn, lúc này nếu không điều người đến, ông ấy sẽ không để ý đến mặt già này nữa, khóc từ đây đến tổng cục luôn.

“Xoẹt!” Mèo Ba Tư lông trắng như tuyết nhàm chán cào lên nón quân phục: “Xoẹt, xoẹt…”

Bạch Hạ Hạ khều mấy lần, cơ thể nhỏ bé đứng lên, xòe vuốt ra, thong thả duỗi thẳng lưng vươn vai.

Bộ lông trắng rũ xuống trông như tấm thảm, bên tai toàn mấy âm thanh “ong ong” vang lên như đòi mạng.

Bạch Hạ Hạ vươn hai chân trước che kín lỗ tai, cái đầu tròn nhỏ vùi vào lông trên ngực, cố gắng ngăn tiếng ồn bên ngoài.

“Chúc mừng ngài, Miêu Miêu đáng yêu xinh đẹp quyến rũ lòng người, đã mở ra hệ thống chữa trị Miêu Miêu.”

“Trong cuộc sống luôn có những việc không như ý, hệ thống chữa trị Miêu Miêu sẽ tận lực làm tốt nhất, dễ chịu, ấm áp, hệ thống chữa trị Miêu Miêu tận tâm phục vụ, trưng cầu ý kiến nguyện vọng của ngài, cũng cấp chữa trị cho con sen thấp kém, dạy dỗ con sen, khiến cho Miêu Miêu sẽ thành mèo siêu cấp đáng yêu, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, là một con mèo hoàn mỹ đáng yêu.”



“Mời đi theo tôi để hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành thành tựu chữa trị hoàn mỹ…”

“Câm miệng!” Đang nửa đêm phá hỏng giấc mộng của người ta, Bạch Hạ Hạ cuộn tròn thành một khối cầu lồng, một khối cầu nhỏ căng tròn, càng cuộn càng nhỏ, cuộn tròn trong nón quân phục.

Dòng chữ đỏ nhấp nháy trong đêm, lóe lên rồi lại tắt, rồi lại lóe lên, rồi lại dừng lại trong hư vô, không nhấp nháy nữa.

Không gian yên tĩnh, mèo Ba Tư trắng như tuyết đắc ý liếm cái mũi.

Cái đầu nhỏ lại vùi đầu vào nón, chỉ lộ ra cái gáy, cái đuôi lộ ra ngoài một chút, làm người ta ngứa ngáy trong lòng, rất đáng yêu.

Mèo nằm trong ổ ngủ rất ngon, bọn họ lại không được ngủ.

Mặt trời lên cao xóa tan đi ánh trăng u tối, trên quần áo còn một lớp sương mù, đội trưởng Lý thức đêm “tu tiên” mắt thâm quầng.

Bộ đàm nói chuyện có giới hạn khoảng cách, tín hiệu lúc có lúc không, khi nói còn phải hét to. Thứ này đối với cảnh sát trong thành phố đang làm việc suốt đêm mà nói thì thật phiền phức, mẹ nó, nhưng lại thích hợp cho đội nhỏ xíu của ông ấy hơn.

Tuy rằng có nhiều máy móc, nhưng mà nội dung nói chuyện có hạn, lấy được thông tin lại chậm trễ, nhưng mà có còn hơn không. Đội trưởng Lý ấn tắt bộ đàm còn đang vang lên, mặt mũi râu ria xồm xoàm ngồi chồm hổm hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc đầy dưới chân.

Nhịn hơn 5 tiếng đồng hồ, các cửa hàng quán xá xung quanh bắt đầu ồn ào huyên náo, Lý Ái Quốc nhìn đồng hồ, cứng nhắc đi về hướng nhà khách.

Mấy người Trung Đoàn Trưởng Tống chắc cũng dậy rồi, vẫn nên đi qua hỏi một chút.

Trong nhà khách, Tống Bắc và Quách Triều Minh tỉnh lại, Quách Triều Minh nhìn trái nhìn phải: “Trung đoàn Trưởng, ông nhìn thấy nón của tôi không?”

Kỳ quái, hôm qua anh ta đã để nón lên tủ đầu giường rồi mà, sau đó mới đi ngủ. Áo còn ở đây, nhưng nón đâu rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook